Chân Tiên

Chương 306: Tam thái tử Đông Hải





Một kích tất sát của lôi kiếp, chỉ khẽ lướt qua.

Lôi kiếp lần này chỉ là một nghiêm phạt nhỏ yếu nhất của quy tắc thiên địa đưa ra, nếu như không giết chết, lôi kiếp sẽ không xuất hiện một lần nữa.

Tu vi của tu sĩ tăng lên, tạo thành uy hiếp càng lớn đối với quy tắc thiên địa, quy tắc thiên địa sẽ càng mạnh tay tiêu diệt!

Lôi kiếp đại biểu cho quy tắc thiên địa, có hủy diệt, cũng có sinh tồn, độ bại là chết, vượt qua là sinh! Bằng với chiếm được quy tắc thiên địa thừa nhận, có tư cách để sở hữu lực lượng cường đại.

Đạo thiên lôi này đạt tới vài chục trượng, từ trên vòm trời phách xuống dưới mặt đất, không biết dài tới mấy phần, lôi kiếp do quy tắc thiên địa diễn hóa tạo thành so với thiên lôi bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đối mặt với lôi kiếm cửu tử nhất sinh, tu sĩ Kim Đan kỳ bị lôi kiếp bổ xuống cũng phải bị thương nặng, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng không có thân thể biến thái như Cổ Thần, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Lôi kiếp thực tế chính là một kiện vũ khí uy lực mười phần cường đại.

Mắt thấy lôi kiếp lóe qua rồi biến mất, tuy rằng Thiểm Thiên Phong Dực đã hấp thu không ít, thế nhưng đối với chỉnh thể thiên kiếp mà nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông, còn có rất nhiều lôi kiếp tiêu tán trong thiên địa.

Cổ Thần há miệng, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ mạnh, đón lấy lôi kiếp, bay thẳng lên cao, vô số lôi kiếp bị Cổ Thần hấp thu.

Lôi kiếp tan đi, Thiểm Thiên Phong Dực vẫn long lánh lôi quang như trước, bên trong ẩn chứa lực lượng lôi kiếp, nếu như là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bị Thiểm Thiên Phong Dực đánh trúng một chút không chết cũng phải bị thương.

Mọi người nhìn Cổ Thần, ý tứ biểu lộ trong mắt, chỉ có hai chữ biến thái!

Thời điểm độ lôi kiếp, không chỉ có thể dùng lôi kiếp tế luyện pháp bảo, cư nhiên còn một ngụm thôn phệ không biết bao nhiêu lôi kiếp? Người độ kiếp như vậy, trong thiên hạ há có thể tìm được người thứ hai?

Cổ Thần phun ra nuốt vào lôi kiếp, hóa thành một lôi cầu, toàn bộ chứa đựng trong không gian mi tâm, lôi cầu này đạt tới phương viên hơn mười trượng, to lớn không gì sánh được, lực lượng ẩn chứa trong đó đủ khiến bất kỳ một gã tu sĩ Kim Đan kỳ nào cũng phải sợ hãi trong lòng.

- Ai… Lãng phí thật nhiều, tất cả đều lãng phí tiêu tán rồi. Nếu như dùng lôi kiếp tế luyện thân thể, linh hồn, như vậy linh hồn và thân thể khẳng định sẽ sinh ra lực kháng cự rất mạnh đối với lôi kiếp, sau này tiếp tục độ lôi kiếp so với người khác khẳng định dễ dàng hơn không ít!

Cổ Thần thầm nghĩ.

Không ai có cơ hội tốt như vậy, tu vi tới Kim Đan sơ kỳ mới độ lôi kiếp Kim Đan kỳ, Côn Ngô Bí Cảnh cư nhiên ngăn cản lôi kiếp bên ngoài, quả thực quá mức lợi hại!

Nếu như một mực tu luyện trong Côn Ngô Bí Cảnh, như vậy chẳng phải không cần độ kiếp, chờ khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, sau này rời đi, tất cả lôi kiếp chỉ cần một lần là độ sạch sẽ hay sao?

Cổ Thần biết, sau này hắn độ kiếp không có cơ hội tới hậu kỳ mới bắt đầu độ kiếp sơ kỳ nữa rồi, vì vậy, lúc này nuốt chút lôi kiếp, để linh hồn và thân thể trải qua tế luyện, có thể tăng cường sức chống cự.

Thiểm Thiên Phong Dực vừa thu lại, Cổ Thần hạ xuống dưới mặt đất, cảm giác thần thanh khí sảng, tựa hồ như có lực lượng vô cùng vô tận, so sánh với tu sĩ bình thường độ lôi kiếp cửu tử nhất sinh, sau đó gần như hấp hối, quả thực là khác nhau trên trời dưới đất!

Cổ Thần độ kiếp dẫn tới rất nhiều ánh mắt nhìn vào, vừa hạ xuống dưới đất, mọi người nhất tề tránh đường, một người từ trên hồ lô rơi xuống, cắt đứt vẻ hưng phấn của mọi người, Nam Thiên đạo nhân nói:

- Ở đây nguy hiểm, mọi người mau lên.

Tất cả mọi người đều nhảy lên hồ lô, nhưng Ngao Nhị Nhi và Quy tổng quán bị Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực ngăn cản.

- Nhị Nhi cô nương, Quy tiên sinh, các ngươi đừng lên, Đông Hải có người tới, nếu như các ngươi cũng lên, vậy thì chúng ta không thể rời đi rồi…

Nam Thiên chỉ về phía đầu trời ngay cách đó không xa nói.

Nơi này một mảnh mây trắng, sương mù vờn quanh, nếu không phải Nam Thiên đạo nhân chỉ hướng, mọi người không hề biết được trong tầng mây này dĩ nhiên có người!

- Hai vị, Đông Hải có đại nhân vật tới, nhìn sang bên kia!

Đạo Vô Cực chỉ chỉ vào một chỗ.

Đại nhân vật ngay cả Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đều kiêng kỵ như vậy, đến tột cùng là có tu vi như thế nào?

Mọi người cả kinh, theo phương hướng hai người chỉ nhìn lại, trong mây trắng cuồn cuộn bắt đầu bay đi bốn phía, hai người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hai người nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, mặc long bào màu vàng, đầu đội tử ngọc kim quan, thắt lưng đeo hắc ngọc, long đái, lộ ra một cỗ khí thế phô thiên cái địa!

Cổ Thần âm thần kinh hãi, hai người này không tận lực ngoại phóng tu vi của chính mình, cũng không hề tận lực thu liễm, thế nhưng nhìn qua giống như hai vầng mặt trời, chỉ biết là cao sâu vô cùng, nhìn không ra được?

Hai người này lộ ra một cỗ khí tức kinh khủng so với Kim Sí Thiên Bằng và hắc quan xà ba đầu còn kinh khủng hơn, tu vi hẳn là cao hơn, nhưng dưới chân hai người đều có pháp bảo, nói rõ chưa đạt tới cảnh giới Độ Hư, hẳn là từ Nguyên Thần kỳ trở lên, dưới Độ Hư.

Tứ đại đế quân của trung thổ đều có tu vi Minh Khiếu kỳ, trách không được ngay cả nhân vật nổi danh như Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cũng cực kỳ kiêng kỵ đối với hai người!

Nhìn hai người này, Quy tổng quản và Ngao Nhị Nhi biến sắc.

Quy tổng quản cung kính bái hai người nói:

- Quy tổng quản bái kiến tam thái tử điện hạ, ngũ thái tử điện hạ!

- Tam ca, Ngũ ca!

Ngao Nhị Nhi đồng thời mở miệng, nhưng thanh âm có chút lãnh đạm.

Hai người này chính là con trai thứ ba và thứ năm của Đông Hải Long Vương, tên là Ngao Hoằng, Ngao Hải!

- Cửu muội, muội quá hồ đồ rồi, dám một mình rời khỏi long cung!

Ánh mắt Ngao Hoằng sắc bén, từ trên người Ngao Nhị Nhi chuyển qua Quy tổng quản, quát lớn:

- Quy tổng quản, ngươi dung túng cho cửu muội rời khỏi long cung, phải bị tội gì?

Quy tổng quản nhất thời quỳ rạp xuống dưới đất, nói:

- Hai vị điện hạ, tất cả đều là lỗi của lão quy, xin đừng trách tội công chúa điện hạ, lão quy nguyện chịu nghiêm phạt!

Mọi người nhìn Quy tổng quản, thầm nghĩ lão quy này thực sự trung tâm, bất quá đây là việc long tộc người ta, mọi người không tiện chen miệng vào, cũng không có tư cách chen miệng, chỉ đành đứng một bên quan sát.

- Hừ… Không tha cho ngươi!

Ngao Hoằng giận dữ hừ một tiếng, quát lớn:

- Cửu muội, qua hai năm nữa, muội đã thành niên rồi, hôn sự của muội và thập tam thái tử Bắc Hải, cũng nên chuẩn bị đi, theo chúng ta trở về!

- Tam ca, Ngũ Ca! Ta không muốn gả đi Bắc Hải, huynh muội chúng ta cùng nhau, các huynh chỉ có một muội muội này mà thôi, lẽ nào định tự tay đưa ta vào hố lửa hay sao? Nếu như Thất ca còn sống, nhất định không giống các huynh khi dễ ta!

Ngao Nhị Nhi nói, trong thanh âm có chút tức giận.

Sắc mặt Ngao Hải có chút dịu đi, nói:

- Cửu muội, đây là ý tứ của phụ vương, muội đừng làm khó mấy ca ca chúng ta!

- Uy… Tiểu long nữ nói không muốn gả đi Bắc Hải, có người làm ca ca như các ngươi hay sao? Quát muội muội còn đỡ, sao có thể đẩy nàng vào trong hố lửa chứ?

Vẻ mặt tiểu hòa thượng lo lắng, quát lớn.

Trong mắt Ngao Hoàng phóng ra sát khí, quát lớn:

- Xú hòa thượng, không cho ngươi lắm mồm!

Nói xong, tiện tay vung lên, một đạo cự trảo màu đen lớn tới trăm trượng mạnh mẽ bắt xuống đám người trên hồ lô.

Đây cũng không phải là long trảo thực sự, chỉ là cương khí pháp lực của Ngao Hoàng hư huyễn tụ thành, thế nhưng thoạt nhìn giống y như đúc so với long trảo.

Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đồng thời biến sắc, hồ lô cấp tốc bay ngược về phía sau, thế nhưng tốc độ chộp tới của long trảo quá mức nhanh, mới chỉ tránh thoát được hơn phân nửa cũng bị bắt tới đỉnh đầu.

Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đồng thời đánh mạnh lên trời, một vòng cương tráo pháp lực lập tức bao phủ mọi người bên trên hồ lô.

Long trảo màu đen chộp vào cương tráo pháp lực, tiếng vang rung trời, vô số cương khí pháp lực cuộn cuộn tuôn ra bốn phương, cuồng phong thét gào, ngay cả những cây đại thụ lớn như thân người cũng bị cuồng phong thổi bật rễ.

Long trảo màu đen biến mất, cương tráo pháp lực bị đánh tam, Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là tiện tay đánh một kích, hai người đã bị thụ thương không nhẹ.

- Dừng tay…

Ngao Nhị Nhi hô to, nói:

- Ta đi với các ngươi… Quy tổng quản…

Ngao Nhị Nhi nâng Quy tổng quản dậy, hai người đồng thời bay về phía Ngao Hoàng, Ngao Hải.

- Tiểu long nữ…

Trong lòng tiểu hòa thượng khẩn trương, hô to, đang muốn đuổi theo, nhưng bị Nam Thiên đạo nhân giữ chặt, không thể nhúc nhích.

- Muốn chết sao? Tiểu tử ngốc?

Nam Thiên đạo nhân quát nạt.

Ngao Nhị Nhi quay đầu liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng, trong mắt chảy ra một dòng lệ, nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi đừng quên ta, phải ghi tạc trong lòng!

Nói xong, Ngao Nhị Nhi không hề quay đầu lại, cùng với Ngao Hoàng, Ngao Hải bay về phương xa, rất nhanh biến mất trong đường nhìn.

Nước mắt tích tích rơi trên mặt đất, hòa thành từng viên mầm móng mỹ lệ, nhiều năm sau, nơi này xuất hiện một loại linh thảo hiếm thấy thế gian, long chi lệ, Cổ Hoang đại lục, duy nhất chỉ có nơi này sinh trưởng.

- Đạo sĩ thối… Buông, ta muốn đi tìm nàng!

Tiểu hòa thượng ra sức giãy dụa.

Nam Thiên đạo nhân cả giận quát:

- Tiểu tử ngốc, ngươi đi chịu chết sao?

- Tâm niệm không thoải mái, sống cũng như chết, tâm niệm thông, chết cũng như sống! Đạo sĩ thối… Kiếp này chỉ cầu vui sướng trong lòng, không có tiếc nuối, mà không phải là cái xác biết đi, trống không bi phẫn, để linh hồn chịu dằn vặt vĩnh viễn… Buông!

Tiểu hòa thượng nhìn Nam Thiên đạo nhân, kiên định nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tâm niệm không thoải mái, sống cũng như chết, tâm niệm thông, chết cũng như sống!

Nam Thiên đạo nhân chậm rãi niệm một lần, trong mắt có chút ướt át, nói:

- Hảo tiểu tử, sư phụ không bằng ngươi, ngươi đi đi…

Nam Thiên đạo nhân buông tay, tiểu hòa thượng nhất thời nhảy ra khỏi hồ lô.

- Mao huynh…

Cổ Thần hô:

- Trên đường cẩn thận!

Muốn đi Đông Hải, ngay cả Cổ Thần cũng hiểu được, tiểu hòa thượng định trước cửu tử nhất sinh, chỉ là một tam thái tử đã kinh khủng như vậy, còn có Đông Hải Long Vương, đây chính là một trong mấy đại yêu vương đương đại, cho dù là Trung thổ xa nghìn vạn dặm, danh khí của Đông Hải Long Vương vẫn vô cùng lo lớn.

Đông Hải long tộc quản hạt toàn bộ Đông Hải, phạm vi lãnh địa rộng lớn vô hạn, so với toàn bộ yêu vực Đông Hoang còn lớn hơn, trong đó cao thủ nhiều như mây. Muốn vượt qua biển rộng, tiểu hòa thượng chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, hành tẩu trong yêu vực cũng nguy hiểm vô cùng, nói chi là Đông Hải?

Tiểu hòa thượng đã quyết ý đi, tuy Cổ Thần biết rõ nguy hiểm, thế nhưng chỉ có thể chúc phúc cho hắn.

- Cổ Thần lão đệ, sau này tái kiến, tiếp tục nâng cốc ngôn hoan!

Tiểu hòa thượng nói xong, chui xuống dưới đất, biến mất không còn hình bóng.

Bộp bộp bộp bộp…

Tiếng vỗ tay vang lên, thanh âm của Tàng Thiên Cơ từ một bên truyền tới:

- Một hồi hí kịch đặc sắc cảm động! Thiên Bằng huynh, đám người này đều thương tâm muốn chết, chúng ta làm chút chuyện tốt, tiễn bọn họ cùng nhau lên đường, thế nào?

Tàng Thiên Cơ và Kim Sí Thiên Bằng đứng ngoài nghìn trượng, đám người Cổ Thần đi ra không bao lâu, hai người cũng rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh, bất quá vừa rồi có Ngao Hoằng, Ngao Hải ở đó, hai người không nói được một lời, nay thấy Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực bị thương, trong mắt Tàng Thiên Cơ nổi lên sát ý.

Tàng Thiên Cơ cười nhẹ nhàng, tu vi của Cổ Thần đã hạ xuống còn Kim Đan hậu kỳ, Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đã bị thương, không ai là đối thủ của hắn.

Đồng thời, sát khí trong mắt hắn giống như nước thủy triều, nhìn vào Cổ Thần, ánh mắt giống như hai thanh lợi kiếm, muốn nghìn đao cắn xé Cổ Thần.

Kim Sí Thiên Bằng đừng cách Tàng Thiên Cơ một chút, nghe vậy không nói lời nào, nhìn đám người Cổ Thần, hai mắt chuyển động, như đang lo lắng cái gì đó! Đối với Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, khiến lông mao toàn thân hắn hầu như bị hủy sạch, trong lòng Kim Sí Thiên Bằng còn sợ hãi.

Kim Sí Thiên Bằng vốn là cường giả Độ Hư cảnh, chỉ là trái tim bị thương nặng, tu vi vẫn chưa hồi phục, lúc này trong đầu hắn không ngừng đảo chuyển suy nghĩ, hiện tại nên chiến một trận với Cổ Thần hay là đợi một thời gian khôi phục tu vi mới tới lấy tính mệnh của Cổ Thần.

Cổ Thần nhìn thần sắc hai người vào trong mắt, không hề dao động, nói:

- Tàng Thiên Cơ, nói nhiều làm gì, cứ việc phóng qua đây, Thiên Bằng điểu, không biết lông chim của ngươi đã mọc ra bao nhiêu? Hắc hắc… Cẩn thận ta chém cái cánh chim của ngươi, nướng lên ăn!

Đang khi nói chuyện, Cổ Thần truyền âm tới Nam Thiên đạo nhân:

- Tiền bối, thương thế của người thế nào? Ta có thể ngăn cản hai người bọn họ một lúc, nếu đối phương đuổi theo, tính mệnh của mọi người hoàn toàn dựa vào tiền bối rồi!

- Không thành vấn đề! Kim Sí Thiên Bằng còn có một cơ hội đuổi theo kịp, Tàng Thiên Cơ thì đừng mơ tưởng!

Nam Thiên đạo nhân truyền âm trả lời.

- Vậy là tốt rồi!

Cổ Thần truyền âm nói, khóe môi hơi vểnh, lộ ra vẻ mừng thầm.

Sau khi thụ thương Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đều phục dụng đan dược thập phẩm Hoàng Dược Tiên đưa, thấy sắc mặt hai người không lo ngại, lo lắng trong lòng Cổ Thần cũng đã giảm đi nhiều.

Đương nhiên, mặc kệ là lo lắng trong lòng, trên mặt Cổ Thần vẫn luôn luôn giữ dáng vẻ không để Tàng Thiên Cơ và Kim Sí Thiên Bằng vào mắt.

Kim Sí Thiên Bằng một mực quan sát sắc mặt Cổ Thần, thấy thần sắc Cổ Thần vẫn như thường, không có nửa phần sợ hãi, thậm chí còn có vài phần coi rẻ hắn và Tàng Thiên Cơ, điều này khiến Kim Sí Thiên Bằng nổi lên nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ:

"Lẽ nào tiểu tử này lại có con bài chưa lật vô cùng lợi hại nào đó?"

Chỉ cần Kim Sí Thiên Bằng khôi phục lại tu vi, trong thời thế hiện nay, đủ sức tung hoành thiên hạ, cho dù Cổ Thần có trốn tới chân trời góc bể cũng không thể tránh khỏi hắn truy sát.

Chỉ cần thời gian ba bốn mươi năm là Kim Sí Thiên Bằng có thể khôi phục lại thương thế, hoàn toàn khôi phục tu vi, ngày hôm nay Cổ Thần còn chưa đạt tới Mệnh Tuyền cảnh, qua ba bốn mươi năm nữa thì có thể làm được cái gì?

Đến lúc đó giết chết Cổ Thần không phải đơn giản giống như đạp chết con kiến hay sao?

So với hiện tại mạo hiểm tính mạng chiến một trận với hắn, không bằng chờ khi khôi phục tu vi, thiên hạ to lớn, mặc ta ngang dọc…

Trong lòng Kim Sí Thiên Bằng nghĩ như vậy, đại trượng phu có thể co được cũng có thể dãn được, hắn không cần phải mạo hiểm sinh mạng, trong lòng nảy sinh ý lui.

Thấy khóe miệng Cổ Thần vểnh lên, lộ vẻ mừng thầm, càng nghĩ Cổ Thần giảo hoạt gian trá, sợ hãi rút lui nói:

- Cổ Thần, nhanh thì ba mươi năm, chậm thì bốn mươi năm, mặc kệ ngươi đang ở phương nào, nhất định ta sẽ đến lấy cái đầu ngươi! Ngày hôm nay bản quân trước tha cho ngươi một mạng, ngươi nên tranh chút điểm khí, không nên chết trong tay kẻ khác!

Kim Sí Thiên Bằng lùi bước, khiến Tàng Thiên Cơ rất ngoài ý muốn, Tàng Thiên Cơ có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, là bất tử thân, sao biết trong lòng Kim Sí Thiên Bằng có mối lo sinh mệnh?