Cổ Thần vừa đi, hắc quan xà ba đầu liên tục hét lên giận dữ, ba cái đầu thật lớn nhất thời ngửa mặt lên trời, phun ra ba đạo cương mang đen thui bắn về phía Cổ Thần.
Tốc độ ba đạo hắc mang kia cực nhanh, trong sát na đã hiện lên ngoài nghìn trượng.
Cổ Thần thấy ba đạo hắc mang đang mãnh liệt lao tới, không dám đón đỡ, Thiểm Thiên Phong Dực vẫn mở rộng cỡ trăm trượng, liên tục phách động, tựa như thuấn di, đổi hướng lao sang một bên tới mấy nghìn trượng.
Liên tục vỗ cánh bảy lần, trong bảy sát na, Cổ Thần đã bay về phía đông bắc đươc hơn bảy nghìn trượng. Năm sát na tiếp theo, vỗ cánh đủ năm lần, bay lên cao thêm năm nghìn trượng.
Cổ Thần liên tục sử dụng mười hai lần công dụng thuấn di của Thiểm Thiên Phong Dực, đây cũng là giới hạn số lần hắn có thể sử dụng tại thời điểm hiện tại, trong nháy mắt đã kéo giãn khoảng cách với hắc quan xà ba đầu.
Ba đạo hắc mang kia phóng lên cao, đạt tới hơn vạn trượng nhưng không thể đụng tới nửa góc áo Cổ Thần.
Một kích thất bại, hắc quan xà ba đầu bay lên trời, thân hình thật lớn uốn mình giữa không trung, lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo hướng Cổ Thần.
Xa xa, Kim Sí Thiên Bằng và Tàng Thiên Cơ cũng thấy được hình bóng Cổ Thần, thấy Cổ Thần bị một con hắc quan xà ba đầu truy đuổi, hai người mừng rỡ, đẩy nhanh độn tốc, hóa thành hai đạo lưu quang, một kim một thanh, nhanh chóng đuổi theo hướng Cổ Thần.
- Lưu lại mê thiên hồ!
Tốc độ hắc quan xà ba đầu cực nhanh, đuổi theo một đoạn xa phía sau Cổ Thần, cái đầu ở giữa quát lớn lên.
Cổ Thần vẫn tung cánh bay, làm như không nghe thấy, bỏ chạy về phía xa, sở trường lớn nhất của hắn chính là tốc độ nhanh vô cùng, lúc này đang phi độn, ngay cả hắc quan xà ba đầu có tu vi cao hơn hắn không ít nhưng vẫn không có cách nào đuổi theo được.
Tiểu Bạch ngồi trên lưng rồng, nhìn hắc quan xà ba đầu đuổi theo phía sau không bỏ, nói:
- Cổ Thần, nhanh hơn chút nữa, ta không muốn bị nàng ta bắt đi! Ta muốn ở cùng với ngươi đi khắp thiên hạ!
- Đừng lo, nàng ta không đuổi kịp ta.
Cổ Thần thoải mái nói.
Phóng xuất ra Côn Ngô Ấn, Cổ Thần nhìn lại địa đồ trên Côn Ngô Ấn, điểm sáng nhấp nháy chỉ còn cách ký hiệu chỗ trống chừng hơn vạn dặm, Cổ Thần liền dựa theo phương hướng trên địa đồ, bay nhanh đi.
Đột nhiên, bầu trời phía trước xuất hiện một đạo quang mang, từ mặt đất bắn lên cao tới mấy vạn trượng, thẳng cho tới tận chân trời.
Đạo quang mang kia cách nơi này vô cùng xa xôi, thoạt nhìn thấy cột sáng, trong lòng Cổ Thần cũng thấy kinh ngạc, mỗi một ký hiệu chỗ trống trên địa đồ đều có một đạo quang hoa bắn thẳng lên trời, trong rừng quỷ và thảo nguyên đều như vậy, nhưng phải tới gần mấy nghìn trượng mới có thể thấy được.
Lúc này, còn cách xa vạn dặm, dĩ nhiên có thể thấy được rõ ràng, từ điểm này có thể nghĩ, khi tới gần, đạo quang hoa kia phải sáng tới mức nào?
Càng tới gần chỗ quang quyển, quang hoa phóng lên cao càng sáng, trong lòng Cổ Thần thầm khen:
- Nếu quang mang kia là một kiện bảo vật, thật không biết là dạng bảo vật gì lại có thể phát ra quang hoa chói sáng như vậy? Còn ở ngoài xa vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Oa! Nơi đó khẳng định là một đại bảo bối...
Tiểu Bạch nhìn quang hoa phóng lên cao ở phía trước, tạm thời không nghĩ tới hắc quan xà ba đầu đang đuổi theo phía sau, hoan hô lên một tiếng.
Đột nhiên, Côn Ngô Ấn chấn động, tựa như muốn thoát khỏi khống chế của Cổ Thần, bay về phía quang mang phóng lên cao ở phía trước kia.
Cổ Thần cách lực giữ lại, thu hồi Côn Ngô Ấn vào trong mi tâm, đồng thời, trong lòng mừng rỡ, Côn Ngô Ấn là bảo vật mở ra Như Ý Linh Lung bảo tháp, nếu Côn Ngô Ấn có phản ứng, như vậy, đạo quang hoa phía trước kia rất có khả năng là Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Càng đi tới gần chỗ quang hoa phát sáng, Côn Ngô Ấn trong mi tâm Cổ Thần càng chấn động mạnh hơn, nếu không phải Cổ Thần cách lực trấn giữ, sợ rằng đã sớm lao ra khỏi mi tâm hắn rồi bay thẳng về chỗ quang hoa.
Tới gần chỗ quang hoa chừng ba nghìn dặm, vị trí quang hoa phát sáng đã rơi vào trong tầm mắt Cổ Thần, chỉ thấy có vài ngọn núi cao nghìn trượng vây xung quanh thành một vòng tròn, đạo quang hoa kim sắc phóng lên cao kia được phát ra tại chính trung tâm vòng tròn đó.
Tới gần hai nghìn dặm, một toàn tháp nhọn hoàng kim lộ ra từ trong những ngọn cự phong.
Tới gần một nghìn dặm, một tầng thân tháp lộ ra sau những ngọn cự phong.
Cổ Thần đã hoàn toàn xác định, vật phát ra quang mang vạn trượng kia là một tòa kim tháp, hơn nữa có tám phần mười chính là Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Có thể nhìn thấy được, một tầng cao nhất này cũng cao chừng trăm trượng.
Càng phi độn về phía trước, càng có nhiều tầng thân tháp lộ ra sau những ngọn cự phong.
Chờ khi Cổ Thần tới gần đạo quang hoa kia ngoài ba nghìn trượng, toàn bộ thân tháp liền hiển lộ ra sau những ngọn cự phong.
Tháp cao chín tầng, mỗi tầng cao trăm trượng, cộng thêm đỉnh tháp cao gần trăm trượng, toàn bộ ngọn tháp cao nghìn trượng, ngang bằng với những ngọn núi vây chung quanh.
Chín ngọn núi cao nghìn trượng hợp thành phương vị cửu cung, vây chung quanh tòa bảo tháp kim quang nghìn trượng, trên mỗi ngọn núi đều khắc đầy những phù văn, đồ đằng từ thời thượng cổ, phát ra trận trận quang mang. Chín ngọn núi tương liên, hình thành lên một đạo quang mạc thật lướn, bao phủ kim quang bảo tháp vào bên trong.
Vô số phù văn ấn ký cổ xưa, những ký hiệu đồ đằng chậm rãi lưu động bên trong quang mạc.
Lúc này, Côn Ngô Ấn bên trong mi tâm Cổ Thần đang điên cuồng rung động, bộc phát ra quang hoa vạn trượng, cố gắng phóng ra ngoài khỏi mi tâm, Cổ Thần đã hạ dấu vết pháp lực bên trong Côn Ngô Ấn, lúc này phải dùng lượng lớn pháp lực mới có thể áp chế Côn Ngô Ấn không bay ra khỏi mi tâm.
Thế nhưng, đã có không ít quang hoa bay ra khỏi mi tâm Cổ Thần, dường như mở ra một đạo thiên nhãn, quang hoa bắn tới những ấn kỳ phù văn phát sáng đang chậm rãi lưu động bên trên quang mạc, không hề có phát sinh bất luận rung động nào, dường như sóng nước Trường Giang chảy vào biển cả, hoàn toàn dung nhập.
Hắc quan xà ba đầu còn ở ngoài nghìn dặm, Cổ Thần không vội vã xông vào trong quang mạc quỷ dị kia, ánh mắt nhìn về chín ngọn cự phong, cùng với bảo thảp kim quang tại chính trung tâm.
Cổ Thần bay đến từ hướng tây nam, vì bảo tháp kim quang nằm theo hướng chính nam nên Cổ Thần nhìn thấy không phải mặt chính diện, dọc theo quang mạc hình thành từ chín ngọn cự phong, Cổ Thần bay đi về hướng đông, rất nhanh liền đi tới hướng chính của bảo tháp.
Chín tầng tháp kim quang, cửa ra cả chín tầng mở về hướng đông, đối diện với Cổ Thần.
Đưa mắt nhìn lại, trên cửa lớn tầng thứ nhất của bảo tháp có khắc mấy chữ: Như Ý Linh Lung Tháp! Mỗi một chữ lớn mười trượng, nét chữ đều đặn có thần, phát quang lóng lánh, vừa nhìn trong mắt liền chấn động tâm hồn.
Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán từ sớm, nhưng lúc này thấy được năm chữ
"Như Ý Linh Lung Tháp", trong lòng Cổ Thần vẫn chấn động vô cùng, tiếp theo là vui mừng vô hạn.
Thấy được sau
"nghìn tìm vạn kiếm", trong lòng Cổ Thần không vui sao được? Như Ý Linh Lung bảo tháp chính là trọng bảo tiên gia, có thể kéo dài thời không, có vô số diệu pháp, uy năng vô thượng.
Có được Như Ý Linh Lung bảo tháp, Cổ Thần sẽ có nhiều hơn gấp bội thời gian đi tìm phương pháp hóa giải huyền âm tuyệt mạch, cũng có thêm gấp bội thời gian dùng để tu luyện.
Ánh mắt Cổ Thần hướng về phía trước, vẻ mặt vui mừng đột nhiên dừng lại, chỉ trước mặt chín tầng tháp trôi nổi không ít những chữ viết hoàng kim thật lớn:
"Như Ý Linh Lung Tháp, Thiên Đình Lăng Tiêu Cung, vô lượng thiên kiếp tới, sau cùng công dã tràng.
Kiếp kiếp kiếp! Diệt diệt diệt!
Ngửa mặt lên trời hét lớn... Không hối hận...
Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên? Có được sống mãi?
Sống trong tiên độ, tâm niệm nơi trần thế, lưu lại Linh Lung Tháp, tặng người đời sau có duyên!"
Những chữ hoàng kim này đều là do tu sĩ dùng pháp lực ngưng tụ thành, thời gian trôi qua vạn năm vẫn lấp lánh như trước, quang hoa không chút phai nhạt...
Thời gian qua nghìn năm, dấu vết pháp lực trong pháp bảo do tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh lưu lại cũng phải mai một.
Thời gian quan nghìn năm, xương cốt vốn ngập tràn linh lực của tiên thú Độ Hư cảnh cũng phải mai một.
Những chữ hoàng kim này vốn thuần túy là do pháp lực ngưng tụ thành, thời gian trôi qua vạn năm vẫn còn phát sáng lấp lánh, có thể nghĩ được, người lưu lại những chữ này, tu vi không biết đã đạt tới cảnh giới tột cùng nào rồi.
"Lưu lại Linh Lung Tháp, tặng người đời sau có duyên..." Từ hàng chữ hoàng kim này có thể thấy được, chính là do Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại.
Trong lòng Cổ Thần không khỏi thổn thức, tại thời thượng cổ, thái cổ, không biết giới tu chân của đại lục Cổ Hoang khi đó sẽ có cảnh tượng gì?
Chư tử thượng cổ, tiên tôn, tiên vương thái cổ, những nhân vật được truyền lưu từ thời thượng cổ, thái cổ kia, không biết đã đạt tới cảnh giới tu chân gì?
Cổ Thần nhìn hàng chữ hoàng kim trước mắt, trong lòng cảm khái, tựa hồ thấy một người mặc bảo giáp hoàng kim, đầu đội mũ vàng, toàn thân lấp lánh thần quang, chừng như Bảo Tháp Thiên Vương đang đứng ngay phía đối diện.
Ánh mắt Thiên Vương lấp lánh thần quang, tản mát ra quang mang vạn trượng, chân đứng trên tường vân giống như một pho tượng bất diệt, chỉ riêng khí thế đã khiến thiên địa buồn bã thất sắc.
Thế nhưng, thần tình có vẻ mê hoặc, vẻ mặt đầu thống khổ, hắn ngửa mặt lên trời huýt dài, kéo theo từng tia hận ý, ánh mắt tràn đầy vẻ mê mang, nhìn không thấu phía trước.
Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên? Có được sống mãi?
Cổ Thần nhìn hàng chữ này, trong lòng chấn động vô cùng, cường đại như Bảo Tháp Thiên Vương cũng không thể trường sinh bất tử sao?
Vậy chư tử thượng cổ, tiên vương tiên tôn thái cổ, lẽ nào đều không thoát khỏi dòng chảy thời gian sao?
Trong mắt người thường, tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể lên trời xuống đất, chính là tiên nhân.
Trong mắt tu sĩ Tiên Thiên cảnh, tu sĩ Thần Hải cảnh có thể khiến ý niệm hóa hồn, pháp lực ngập trời, chính là tiên nhân.
Trong mắt tu sĩ Thần Hải cảnh, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể bài trừ mệnh cách, kéo dài tuổi thọ, chính là tiên nhân.
Trong mắt tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, tu sĩ Độ Hư cảnh có thể lĩnh ngộ pháp tắc, đạp bước hư không, chính là tiên nhân.
Chư tử thượng cổ được xưng là đại tiên, thái cổ có vô số người được xưng là tiên vương, tiên tôn, lẽ nào vẫn không được coi là tiên nhân chân chính?
Chân Tiên? Như thế nào mới được gọi là Chân Tiên?
Cổ Thần không hiểu, kiếp trước khi tu vi hắn tiến vào Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, trên khắp đại lục Cổ Hoang đã được xưng là đại cao thủ danh chấn thiên hạ, nhưng thời gian sống cũng chỉ được hơn 500 năm.
Hắn vẫn cho rằng, chư tử thượng cổ, tiên vương tiên tôn thái cổ, đều là đại tiên, những người có thể trường sinh bất lão, nhưng hôm nay thấy được lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng.
Tại bí địa Lý gia, hắn còn không rõ, đã là Thiên Vương Thiên Đình, còn gì khiến Bảo Tháp Thiên Vương phải đi tránh né?
Hôm nay, Cổ Thần dường như đã hơi chút minh bạch.
"Như Ý Linh Lung Tháp, Thiên Đình Lăng Tiêu Cung, vô lượng thiên kiếp tới, sau cùng công dã tràng."Vô lượng thiên kiếp?
Cổ Thần chỉ biết, trên con đường tu chân phải trải qua mấy lần kiếp lôi, ví như từ Thần Hải cảnh tấn chức Mệnh Tuyền cảnh, từ đó về sau, mỗi lần đột phá mệnh cách, tăng thêm tuổi thọ, đột phá thọ mệnh giới hạn của quy tắc thiên địa, sẽ gặp phải kiếp lôi đánh xuống, xóa bỏ người nghịch mệnh, nghịch thiên.
Vô lượng thiên kiếp? Là dạng kiếp lôi gì? Ngay cả Thiên Đình thái cổ cũng không thể tránh?
….
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn"Như Ý Linh Lung Tháp, Thiên Đình Lăng Tiêu Cung, vô lượng thiên kiếp tới, sau cùng công dã tràng.
Kiếp kiếp kiếp! Diệt diệt diệt!
Ngửa mặt lên trời thét, không hối hận...
Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên? Có được sống mãi?
Sống trong tiên độ, tâm niệm nơi trần thế, lưu lại Linh Lung Tháp cho người đời sau có duyên".
Từng kim quang nhưng từng đạo dấu vết pháp lực khắc vào trong thần thức Cổ Thần, Cổ Thần khẽ nhắm hai mắt, mỗi chữ kim quang hiện lên vô cùng rõ ràng trong thần thức, dù cho Cổ Thần không có ý định ghi nhớ, cũng vĩnh viễn không mờ.
Mỗi chữ kim quang bao hàm hận ý vô biên của Bảo Tháp Thiên Vương, tựa như có uy lực vô cùng, vừa tiến vào trong thức hải Cổ Thần liền tương dung với thần thức, nhất thời khiến thần thức Cổ Thần mở rộng lên không ít.
Dưới sự không chế của Cổ Thần, từng chữ kim quang tụ tập lại với nhau, dung nhập thành một đoàn kim quang vạn trượng, sau đó kim quang vạn trượng lại chia thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám...
Cuối cùng, toàn bộ chữ kim quang hóa thành tám chữ kim quang thật lớn vô cùng: Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên? (Mạc vấn thương thiên? Khả hữu Chân Tiên?)
Tám chữ này chính là tinh túy trong toàn bộ những chữ kim quang do Bảo Tháp Thiên Vương ngưng tụ pháp lực tạo thành, nhằm nói ra điều nghi vấn lớn nhất trong lòng.
"Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên?
Tám chữ thật lớn, mỗi một chữ lớn tới nghìn trượng, tạo thành phương vị bát quái, vững vàng trong thần thức Cổ Thần, an tĩnh bất động.
- Cổ Thần, hắc quan xà ba đầu tới rồi...
Lúc này, thanh âm lo lắng của Tiểu Bạch vang lên bên tai Cổ Thần.
Cổ Thần mở hé hai mắt, thấy hắc quan xà ba đầu đã tới ngay phía sau ngoài nghìn trượng, ba chiếc đầu rắn hé ra ba cái miệng lớn, nhất thời phun ra ba đạo hắc mang.
Mỗi đạo hắc mang đều lớn tới mười trượng, ba đạo dung hợp lại thành một đạo hắc mang lớn tới trăm trượng, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, bắn thẳng về phía Cổ Thần.
Đạo hắc mang này có uy lực cực lớn, so với đạo hắc mang khi nữ tử áo đen bắn ra trong trạng thái hình người còn lớn hơn gấp mấy lần, cho dù tu Nguyên Thần sơ kỳ nếu bị đạo hắc mang này bắn trúng, cũng phải chịu hình thân cầu diệt trong nháy mắt.
Nhìn đạo hắc mang trăm trượng đang bắn tới, Cổ Thần không động, bên trong thần thức của hắn, tám chữ kim quang tản mát ra quang mang vạn trượng khiến Cổ Thần dâng lên một cỗ cảm giác tự tin vô cùng, đạo hắc mang ở ngay trước mắt kia tựa hồ cũng không còn gì đáng sợ nữa.
- Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên?
Cổ Thần khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng đọc lên tám chữ.
Trong sát na, sau người Cổ Thần hiện ra kim mang vạn trượng, bên trong kim mang, tựa hồ có một người đầu đội mũ vàng, mặc bảo giáp hoàng kim, chính là hư ảnh Bảo Tháp Thiên Vương cao tới nghìn trượng, vẻ mặt nghiêm nghị, quát lớn:
- Dám hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên?
Theo tiếng hét lớn của Bảo Tháp Thiên Vương, mi tâm Cổ Thần bùng phát kim quang, có tám đạo kim quang nối tiếp nhau bắn ra ngoài.
Đạo kim quang thứ nhất hóa thành một chữ "Mạc
" hoàng kim lớn tới nghìn trượng, tản mát ra quang mang vạn trượng khắp bốn phương, tựa như một ấn tỳ lao về phía đạo hắc mang kia.
Ngay sau đó, đạo kim quang thứ hai hóa thành một chữ "Vấn
" hoàng kim lớn tới nghìn trượng, rồi lập tức đạo kim quang thứ ba đã hóa thành chữ "Thương
" cực lớn bay tới.
Chỉ trong chớp mắt, tám đạo kim quang liền biến thành hàng chữ hoàng kim trải dài tám nghìn trượng:"Mạc vấn thương thiên, khả hữu Chân Tiên?"
Ầm ầm ầm...