Chân Tiên

Chương 287: Phi long tại thiên





Kim Sí Thiên Bằng tuy rằng có tu vi cao hơn, thế nhưng Tàng Thiên Cơ có Thái Hư tiên đỉnh hộ thể, không có đám người còn sót lại từ thời thượng cổ vậy sẽ không ai tổn thương được hắn, thế nên hắn cũng chẳng đặt Kim Sí Thiên Bằng vào trong mắt.

Cổ Thần có thể mạnh mẽ kéo Thái Hư tiên đỉnh ra khỏi người hắn, đó mới là đại địch của Tàng Thiên Cơ, trong lòng Tàng Thiên Cơ đang sợ hãi, vạn nhất Thái Hư tiên đỉnh bị Cổ Thần mạnh mẽ cướp đi, dù hắn có thiên tư tuyệt luân tới đâu, thế nhưng không có Thái Hư tiên đỉnh hộ thể, chỉ dựa vào tu vi Mệnh Tuyền cảnh sao dám ngang dọc xưng hùng tại Cổ Hoang?

Tàng Thiên Cơ vừa nói xong, Cổ Thần đã xoay người, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ lên, nhất thời hóa thành một đạo điện quang, bỏ chạy phía xa.

Hai người kia sớm muộn cũng sẽ đạt thành hiệp nghị, đối phó với địch nhân hợp sức, lúc này không bỏ chạy còn đợi đến khi nào?

Cổ Thần có Thiểm Thiên Phong Dực, tốc độ cực nhanh, vượt xa so với Tàng Thiên Cơ, nếu đối thủ quá mạnh mẽ, tự nhiên nghĩ tới câu "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách"

Kim Sí Thiên Bằng mới thoát ra khỏi phong ấn, đối với Tàng Thiên Cơ cũng không mấy tín nhiệm, tuy rằng bị phong ấn qua vô số thời đại, nhưng trong lòng vẫn biết rõ, tu sĩ nhân tộc là hạng gian trá, vì vậy còn đang do dự chưa xuất thủ với Cổ Thần, thế nên Cổ Thần có thể dễ dàng vọt ra khỏi thế kìm kẹp của hai người.

Khi Cổ Thần chạy rồi, hai người lúc này mới kịp phản ứng, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời gật đầu, hóa thành hai đạo độn quang, một trái một phải cách xa nhau hơn hai nghìn trượng, đuổi theo Cổ Thần.

Tàng Thiên Cơ đi Thanh Long Ngoa, có thể đạp bước hư không, một bước có thể đi xa mấy trăm trượng, toàn lực chạy đi còn nhanh hơn tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường không ít, thế nhưng so với Cổ Thần vẫn còn kém chút.

Cổ Thần hiện có tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, pháp lực cao cường, có thể liên tục sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực đẩy tốc độ lên gần như thuấn di, độn tốc cực nhanh, so với yêu tu Đoạt Xá hậu kỳ của Phong Lôi Ưng tộc còn nhanh hơn rất nhiều.

Thế nhưng, độn tốc của Cổ Thần đã nhanh, độn tốc của Kim Sí Thiên Bằng còn nhanh hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Đôi kim sí sau lưng dài đến nghìn trượng, vỗ nhẹ một cái, chỉ trong nháy mắt, Kim Sí Thiên Bằng liền bay qua khoảng cách bảy tám trăm trượng.

Phong Lôi Ưng tộc có độn tốc vô địch thiên hạ, nhưng đó chỉ là trong tu vi Mệnh Tuyền cảnh, còn Kim Sí Thiên Bằng là thần điểu thượng cổ, vốn đã rất nổi tiếng với tốc độ cực nhanh từ lâu lắm rồi.

Kim Sí Thiên Bằng tuy rằng thụ thương nhưng còn có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, so ra vẫn hơn Cổ Thần, tốc độ tự nhiên nhanh hơn một ít.

Ba đạo độn quang đều bay đi cực nhanh, hai đạo kim mang, một đạo thanh mang, xẹt qua bầu trời với tốc độ như tên bắn, kim mang và thanh mang càng ngày càng xa, thế nhưng hai đạo kim mang lại mỗi lúc một gần.

Một lát sau, Kim Sí Thiên Bằng đã đuổi tới phía sau Cổ Thần nghìn trượng, đột nhiên búng ra một ngón tay, một cây kim linh nhỏ dài lấy tốc độ cực nhanh xé qua hư không, trong nháy mắt biến mất không còn, lần thứ hai xuất hiện đã tới ngay phía sau Cổ Thần hơn trăm trượng, chưa tới một nửa sát na sau liền bắn tới phía sau Cổ Thần ba trượng.

Thiểm Thiên Phong Dực nhanh chóng tăng tốc, tuy nhiên cũng chỉ được gần như thuấn di chứ không phải thuấn di thực sự, vẫn cần một chút thời gian bắt đầu, lúc này không còn kịp tránh né, chỉ còn cách phóng ra một kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm để chống đỡ.

Một tiếng "Đinh..." vang lên, ngay cả khi được Cổ Thần dùng pháp lực thần thức khống chế, pháp bảo phòng ngự trung tâm vẫn bị kim quang cắt thành hai nửa, tuy nhiên thế đi của kim linh đã yếu đi nhiều, Cổ Thần dùng hai ngón tay kẹp lấy, dĩ nhiên đây là một chiếc lông mao của Kim Sí Thiên Bằng.

Trên người Cổ Thần tuy rằng có không ít pháp bảo trung phẩm, nhưng pháp bảo thượng phẩm cũng không nhiều, trong lúc đối địch, pháp bảo có vai trò rất quan trọng, bị cây kim linh này làm lỡ chút thời gian, Kim Sí Thiên Bằng đã đuổi lại gần mấy trăm trượng.

Kim Sí Thiên Bằng há miệng, phun ra một đạo kim quang, sau đó kim quang hóa thành một thanh lợi kiếm lóng lánh, tản mát ra kim quang vạn trượng, chợt lóe qua khoảng cách mấy trăm trượng, chém về phía Cổ Thần.

Ánh mắt Cổ Thần ngưng trọng, thanh lợi kiếm kim quang này có lực công kích cực mạnh, không hề yếu hơn pháp bảo phi kiếm cực phẩm.

Cổ Thần không dám phóng ra Côn Ngô Ấn, sợ rằng sẽ bị lợi kiếm kim quang kia gây tổn hại, Hư Thiên Lệnh đã vỡ tan, Cổ Thần còn chưa kịp luyện lại, lực phòng ngự của nó hiện không hơn được bao nhiêu so với pháp bảo trung phẩm, nếu tiếp tục sử dụng, chắc chắn sẽ bị lợi kiếm kim quang kia bổ thành từng mảnh nhỏ.

Hai tay đột nhiên lóe lên bóng đen, chỉ còn lại một đôi quyền sáo là pháp bảo thượng phẩm, đeo lên tay, nơi mi tâm lại lóe lên quang mang, trong khoảnh khắc, ba kiện pháp bảo trung phẩm bay ra, đón lấy lợi kiếm kim quang kia.

Rắc...

Rắc...

Rắc...

Dù có pháp lực thần thức Cổ Thần khống chế, nhưng mũi kim mang kia tựa như mũi tên phá trúc, trong nháy mắt cả ba kiện pháp bảo trung phẩm đều bị chém thành từng mảnh nhỏ, bị phá hủy hoàn toàn.

Kim mang vẫn tỏa ra quang mang vạn trượng như trước, bắn thẳng về phía Cổ Thần.

Lúc này, thân thể Cổ Thần ngưng lại, đột nhiên đánh ra một quyền, một đạo quyền cương màu đen dài tới mười trượng trong nháy mắt tuột khỏi tay.

Quyền cương mặc dù nhỏ nhưng là một quyền ngưng tụ tinh hoa của Cổ Thần, luận lực công kích, quyền cương mười trượng không thể uy mãnh bằng so với nghìn trượng, nhưng luận về trình độ cứng rắn, nếu quyền cương nghìn trượng có thể cứng rắn như pháp bảo phòng ngự hạ phẩm thì quyền cương mười trượng này còn cứng rắn hơn gấp trăm lần, ngang với pháp bảo phòng ngự thượng phẩm.

Keng...

Trong nháy mắt, quyền cương màu đen và mũi kim mang va chạm với nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, quyền cương mười trượng nhất thời bị mũi kim mang đâm xuyên qua thành một lỗ rộng ba tấc, sau đó mũi kim mang tiếp tục bắn về phía Cổ Thần.

Một lần va chạm, quyền cương của Cổ Thần liền bị mũi kim mang xuyên thủng.

Có điều, ngay sau đó, khí thế mũi kim mang đã giảm đi rất nhiều, Cổ Thần đánh ra hai quyền, Hắc Hổ Quyền đánh lên trên mũi kim mang, mũi kim mang lập tức tắt hẳn, lộ ra một thanh đoản nhận kim sắc, bay ngược trở lại Kim Sí Thiên Bằng.

Kim Sí Thiên Bằng há miệng, đoản nhận kim sắc kia liền chui vào bên trong, biến mất không còn thấy nữa.

Khoảng cách hai người đã được thu lại gần trăm trượng, Tàng Thiên Cơ ở phía xa mấy nghìn trượng, đang nhanh chóng lao tới.

Đoản nhận kim sắc vừa mới đi vào trong miệng, hai cánh Kim Sí Thiên Bằng đột nhiên chấn động, vô số kim linh từ trên hai cánh bắn ra, phải tới vạn chiếc không chừng, phủ kín trong vòng phạm vi nghìn trượng, tựa như mưa tên bắn về phía Cổ Thần.

Kim Sí Thiên Bằng cười ha ha, nói:

- Tại trước mặt bộ tộc Kim Bằng ta, cũng dám mơ chạy trốn? Thực không biết tự lượng sức mình, chịu chết đi!

Hàng nghìn hàng vạn kim linh đâm ngang xuyên dọc, ập về phía Cổ Thần như phác thiên cái địa.

Tàng Thiên Cơ ở ngoài ba nghìn trượng, thấy Cổ Thần rơi vào khốn cục, sắc mặt vui vẻ, nhịn không được kêu lên một tiếng thư sướng, đẩy nhanh đọn tốc bay đi, Cổ Thần sắp chết, hắn cũng muốn góp thêm một đao.

Trong phạm vi nghìn trượng đều bị kim linh bao phủ, Cổ Thần không thể tránh né.

Đột nhiên thân thể Cổ Thần phát ra kim quang vạn trượng, trong nháy mắt hóa thân thành cự long màu vàng, bốn cự trảo màu vàng như bay, thân thể co lại, đuôi rồng đảo qua, thổi quạt thành một trận gió xoáy từ dưới đất dựng lên, cao tới mấy nghìn trượng.

Toàn bộ kim linh đều bị gió xoáy thổi vào trong, sau khi xuyên được qua gió xoáy thì tốc độ đã chậm đi nhiều, bắn lên trên long lân đều bị văng ngược trở lại, Cổ Thần không hề bị thương.

Một tiếng long ngâm vang vọng đất trời, thiểm thiên phong dực mở rộng thành trăm trượng, vỗ mạnh, kim sắc cự long trong nháy mắt xuất hiện tại ngoài xa nghìn trượng, tiếp tục bỏ chạy.