Chân Tiên

Chương 221: Thân ở nơi nào







Mặc kệ là nhân tu hay yêu tu đều bị phệ huyết hoa coi như thực vật, vì vậy phệ huyết hoa sinh trưởng ở bất cứ địa phương nào cũng bị sinh vật nơi đó tiêu diệt từ sớm.

Thiên hạ vạn vật đều có thể tu đạo, thế nhưng trong vạn vật, sinh linh có tốc độ tu luyện nhanh nhất lại là động vật, mà trong động vật thì con người có tốc độ tu luyện nhanh nhất, vì vậy con người là vạn vật chi linh.

Hoa, thảo, thụ, mộc thuộc về loại sinh linh thực vật, tốc độ tu luyện so với động vật chậm hơn rất nhiều, càng đừng nói tới nhân tộc đứng trong hàng đầu.

Tốc độ tu luyện của sinh linh thực vật tuy chậm, thế nhưng nghìn vạn lần không nên xem thường sinh linh thực vật.

Bởi vì thọ mệnh của sinh linh thực vật so với sinh linh động vật cao hơn nhiều, ngoại trừ một ít sinh linh động vật đặc biệt, thọ mệnh của sinh linh động vật khác không thể so sánh với sinh linh thực vật.

Bình thường người phàm nhân tộc có thọ mệnh vào khoảng một nguyên tiểu luân hồi, thọ mệnh có dài hơn nữa thì cũng không vượt quá phân nửa thọ mệnh trung bình của người phàm, mà trung bình của người phàm là trên dưới 60 tuổi.

Mà sinh linh thực vật, thọ mệnh nhanh thì trên trăm năm, chậm thì vài nghìn năm, thọ mệnh dài hầu như tương đương với mười lần so với nhân tộc.

Sinh linh thực vật sản sinh linh trí, hiểu được tu luyện, thọ mệnh đều cực kỳ dài lâu, mà một ít sinh linh thực vật thọ mệnh lâu dài, trải qua năm tháng tu luyện dài dằng dặc, thông thường đều có lực lượng vô cùng kinh khủng, so với nhân tộc cùng cảnh giới có thực lực càng kinh khủng hơn.

Phệ huyết hoa chính là một trong những loại sinh linh thực vật sản sinh linh trí, hiểu được tu luyện.

Lúc này cái động chính giữa phệ huyết hoa đang hưng phấn mở rộng, những gai nhọn như răng nanh dài tới trượng rưỡi, hung ác nhếch lên, nhất tề phóng ra bên ngoài, chỉ chờ thân thể Cổ Thần bị đưa vào trong động liền bị những gai ngọn này xé rách thành vô số mảnh.

Khóe miệng Cổ Thần vểnh lên, đóa phệ huyết hoa này bất quá chỉ mới mười trượng mà thôi, tu vi đại khái vào khoảng Dẫn Hồn kỳ, cao lắm cũng chỉ đạt tới Dẫn Hồn hậu kỳ.

Tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ còn chưa đặt vào trong mắt Cổ Thần.

Pháp lực trong cơ thể Cổ Thần vận chuyển, đột nhiên một đóa hỏa diễm chừng nắm tay từ lòng bàn tay trái nhẹ nhàng bay ra, tử diễm băng viêm vừa xuất hiện, nhiệt độ trăm trượng xung quanh lập tức giảm xuống mãnh liệt.

Nhất là những dây leo bị tử diễm băng viêm chạm phải, nhất thời hóa thành dây băng, cấp tốc chạy trốn bốn phương tám hướng. Những dây leo cách tay trái Cổ Thần mười trượng đều bị hóa thành dây băng.

Đồng thời, chưởng phải của Cổ Thần cũng phun ra một đoàn viêm hỏa phần thiên, nhất thời hóa thành ngọn lửa lớn trượng rưỡi, dây leo bốn phái đều bốc cháy ngùn ngụt.

Một tiếng long ngâm từ trong hỏa diễm truyền ra, trong sát na một đầu hỏa long dài tới mười trượng từ trong hỏa diễm lao ra, hỏa diễm quét qua vách núi, dây leo dứt đoạn cháy hừng hực.

Trong sát na phạm vi mười trượng xung quanh Cổ Thần, phân nửa hóa thành tượng băng, phân nửa hóa thành biển lửa, thân thể khẽ chấn động, Cổ Thần liền rời khỏi đám dây leo, pháp bảo phi kiếm bay ra từ mi tâm, bước lên phi kiếm, đứng giữa không trung.

Một ngón tay chỉ về phía trước, chỉ cương chói mắt không gì sánh được bắn đi, Kinh Tiên Chỉ cấp tốc bắn về phía cái miệng cực lớn của phệ huyết hoa.

Phệ huyết hoa này cao nhất chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, làm sao chống đỡ được công kích của Cổ Thần? Vô số gai nhọn bị Kinh Tiên Chỉ bắn trung, nhất tề đứt đoạn, thế đi của chỉ cương không giảm, trực tiếp bắn vào trong cái miệng khổng lồ.

Thanh âm chói tai từ trong cái miệng lớn phát ra, hiển nhiên trúng phải Kinh Tiên Chỉ của Cổ Thần đã khiến phệ huyết hoa bị thụ thương không nhẹ.

Trong miệng phệ huyết hoa chợt lóe hư ảnh, một bóng người hư huyễn xuất hiện ngay rìa ngoài miệng phệ huyết qua, quay về phía Cổ Thần bái lạy, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin tha thứ.

Bóng người hư huyễn khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, là bộ dáng một nữ nhân xích lõa toàn thân, tướng mạo cho dù không tính xinh đẹp tựa thiên tiên, nhưng cũng là mỹ nữ nhất đẳng, chính là linh hồn của phệ huyết hoa.

Phệ huyết hoa còn chưa tới cảnh giới biến hóa, không thể biến ảo thành hình người, tuy có linh hồn nhưng không thể rời khỏi cơ thể, chỉ dám đứng sát miệng hoa, không dám rời khỏi.

Vừa rồi trúng phải Kinh Tiên Chỉ của Cổ Thần, phệ huyết hoa tự biết không phải địch thủ, nhất thời đi ra cầu xin tha thứ.

Sắc mặt Cổ Thần không đổi, một chưởng đánh mạnh về phía trước, một sợi băng ti (tơ băng) đường kính đủ mười trượng trong nháy mắt xuất hiện đập vào phệ huyết hoa, đóa phệ huyết hoa liền biến thằng tượng băng, chớp mắt tan vỡ. Một chiêu miểu sát phệ huyết hoa, dây leo phương viên trăm trượng đều nhanh chóng héo rũ.

Thoạt nhìn linh hồn của phệ huyết hoa này không khác gì so với con người, thế nhưng bản tâm của nó không hề thay đổi. Cho dù Cổ Thần chưa từng gặp qua phệ huyết hoa, thế nhưng đã từng thấy qua rất nhiều tư liệu tu chân từ kiếp trước, khách khí đối với phệ huyết hoa đó chính là lấy tính mệnh của chính mình ra để nói giỡn.

Vì vậy tuy rằng linh hồn phệ huyết hoa cầu xin thành khẩn, nhưng Cổ Thần vẫn không một chút do dự đánh chết.

Phệ huyết hoa vừa mới chết, con mắt Cổ Thần bỗng nhiên sáng ngời, nhìn sang phương hướng bên phải, chỉ thấy cách chính mình nghìn trượng có một bóng người đang phóng lại gần, tốc độ phi thường nhanh chóng, so với tốc độ phi độn của Cổ Thần không kém nhiều.

Tại nơi xa lạ này Cổ Thần còn chưa hiểu rõ chính mình ở nơi nào, đối với bất cứ chuyện gì cũng cần phải bảo trì tâm tình cẩn thận, vừa mới giết chết một đóa phệ huyết hoa thì đã có người lao tới, hiển nhiên không phải là trùng hợp.

Cổ Thần nhất thời bay lên cao chừng hơn mười trượng nhìn bóng ngươi đang đến, vẻ mặt cảnh giới, hơi có chút không đúng liền xoay người bỏ chạy.

Chỉ trong thời gian mấy cái nháy mắt, bóng người vừa rồi còn cách tới mấy nghìn trượng, rất nhanh xuất hiện trước mắt Cổ Thần.

Tuy rằng có hình người, nhưng căn bản không thể gọi là người… Gọi nó là yêu càng thích hợp hơn.

Yêu này cao tới trượng rưỡi, thân thể tinh tế thoáng uốn lượn, da như cây khô, trên đỉnh đầu có một đóa hoa tiên diễm nở rộ, chính là phệ huyết hoa, mà là phệ huyết hoa đã biến hóa thành công, như vậy yêu hoa này đã có tu vi Kim Đan kỳ.

Cổ Thần thấy thế, không nói hai lời, kiếm quang chợt lóe, nhất thời phóng lên cao, hướng về một phương hướng khác cấp tốc phi độn chạy trốn. Phệ huyết hoa Kim Đan kỳ không phải là yêu vật mà Cổ Thần có thể đối phó, nhìn vẻ mặt lo lắng của phệ huyết hoa này, Cổ Thần biết phệ huyết hoa mà mình vừa mới giết có quan hệ không nhỏ đối với nó, mà đối với Cổ Thần, nó chỉ có thể là địch nhân, đồng thời là đại địch cừu hận.

Hoa yêu liếc mắt nhìn phệ huyết hoa đã héo rũ trên vách núi, nhất thời hai mắt thiêu đốt lửa giận, cánh hoa trên đỉnh đầu bay ra, thân thể bước lên trên cánh hoa, cấp tốc hóa thành một đạo lưu quang, cấp tốc đuổi theo phía sau Cổ Thần.

Cổ Thần âm thầm kêu khổ, bị truyền tống tới đây ngay cả bản thân ở nơi nào cũng không biết, rất không may mắn bị phệ huyết hoa công kích, kết quả là dẫn tới đại địch phệ huyết hoa Kim Đan kỳ đuổi theo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trong lúc phi độn, ánh mắt Cổ Thần cũng liếc mắt hoàn cảnh quan sát bốn phía, chỉ thấy bốn phía là rất nhiều ngọn núi cao chót vót, phía dưới là khu rừng rậm rạp, trong vòng trăm dặm không nhìn thấy bất cứ phòng ốc nào, cũng không thấy bóng dáng nhân loại.

Thoạt nhìn giống như có điểm chạy tới Đông Hoang. Thế nhưng Cổ Thần đã từng tiến vào sâu trong Đông Hoang hơn chín vạn dặm, đụng phải yêu thú lợi hại nhất chỉ là độc ly giao Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, mà nơi này có yêu vật Kim Đan kỳ, đồng thời còn là sinh linh thực vật.

Trong lòng Cổ Thần chấn động, ngay cả yêu vật Kim Đan kỳ cũng có? Nếu như ở đây là yêu vực, vậy thì rốt cuộc đã tiến vào bao nhiêu dặm trong Đông Hoang? Sợ là phải vượt qua trăm dặm rồi!

Nhìn bốn phía là rừng rậm vô tận, trong lòng Cổ Thần phát lạnh, hắn là một tu sĩ nhân tộc, dĩ nhiên chạy vào trong Đông Hoang hơn trăm vạn dặm, cấp độ nguy hiểm nơi này không thua gì chính diện đối mặt với Tàng Thiên Cơ.

Bất quá đây không phải là lúc Cổ Thần cảm thán, một đạo lưu quang phía sau đang đuổi theo hắn cực nhanh, tốc độ của hắn mặc dù vượt qua tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, thế nhưng so với yêu tu Kim Đan kỳ vẫn có chút không bằng.

Nhất thời sau lưng Cổ Thần chợt lóe, Tật Vũ Phi Phong lập tức xuất hiện, tốc độ nhanh hơn không ít, so với tốc độ yêu hoa đuổi theo phía sau đã tương đương nhau.

Hoa yêu vừa mới đuổi theo phía Cổ Thần trăm trượng, mắt thấy sắp đuổi kịp tới nơi, lại nhìn thấy tốc độ của Cổ Thần đột nhiên tăng mạnh, nhất thời gầm lên:

- Nhanh đứng lại cho ta, bằng không sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Cổ Thần không thèm trả lời, đừng nói giỡn, dừng lại mới thực sự là chết không có chỗ chôn, tốc độ càng nhanh hơn bỏ chạy điên cuồng.

Đồng thời phi độn thần thức của Cổ Thần vẫn tập trung trên người yêu hoa, chỉ thấy dưới chân nó là một cánh hoa màu hồng, theo thời gian càng lâu thì càng héo rũ, không bao lâu sau liền hóa thành một phiến lá, theo gió tiêu tán, lại có một cánh hoa khác từ trên đầu yêu hoa xuất hiện bay xuống dưới chân.

Hoa yêu phi hành chính là nhờ vào những cánh hoa này, nhìn đóa hoa trên đầu hoa yêu hoa chỉ còn lại hơn mười cánh, nói cách khác chỉ cần duy trì thời gian đủ lâu, đợi những cánh hoa kia bị tiêu hao toàn bộ, khi đó hoa yêu sẽ không thể phi hành được nữa rồi.

Trong đầu Cổ Thần không ngừng hồi tưởng lại tư liệu về phệ huyết hoa, tư liệu phệ huyết hoa không có tác dụng gì đặc biệt, thế nhưng Cổ Thần nhớ lại kiếp trước hắn từng đọc tư liệu tu chân miêu tả, sinh linh thực vật phải dựa vào đại địa mới có thể sinh trưởng, nếu không đạt tới Độ Hư cảnh thì vĩnh viễn không thể rời khỏi đại địa. Lực lượng của sinh linh thực vật đều đến từ đại địa, càng cách xa đại đại thì lực lượng lại càng nhỏ hơn.

Vừa nghĩ tới đây, Cổ Thần liền khống chế pháp bảo phi kiếm, không tiếp tục bay về phía trước mà bay thẳng lên cao, bay lên cao mấy nghìn trượng bắt đầu xuất hiện gió thổi mãnh liệt, càng lên cao thì gió thổi càng mạnh hơn, độ cao mà tu sĩ có thể bay lên được theo tu vi khác sau có hạn chế khác nhau.

Lúc này Cổ Thần đang phi độn vọt lên cao, chỉ cần không vượt qua độ cao cực hạn của hắn thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Quả nhiên càng bay lên cao tốc độ của hoa yêu kim đan kỳ càng chậm, cánh hoa dưới chân nó héo rũ càng nhanh, chờ khi vượt qua độ cao năm nghìn trượng, chỉ trong thời gian mười mấy cía nháy mắt cánh hoa dưới chân hoa yêu liền héo rũ, mà đỉnh đầu của nó chì còn lại ba cánh hoa, đành phải dừng truy kích lại, rất không cam lòng hạ xuống dưới mặt đất.

Trận trận gió thổi tới, độ cao hơn năm nghìn trượng cũng là cực hạn của Cổ Thần, ở chỗ này tuy rằng gió thổi quất mặt, nhưng coi như không có nguy hiểm.

Thấy hoa yêu phía sau đã hạ xuống dưới mặt đất, lúc này Cổ Thần mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Lúc này hắn đang ở trên độ cao năm nghìn trượng, tầm nhìn đủ vượt qua nghìn dặm, trong phương viên nghìn dặm này đều là núi non trùng trùng điệp điệp, từng rậm liên miên không dứt, không hề thấy có bóng dáng thôn trang nhân loại. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này Cổ Thần cũng chưa từng đi qua nơi đây, có thể thấy được đây xác thực là chỗ sâu trong yêu vực Đông Hoang.

Vừa rồi một lòng chạy trối chết, chỉ mới nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, lúc này Cổ Thần bình tĩnh đứng trên cao, cảm giác được mặt đất bên dưới có vô số ánh mắt nhìn chính mình.

Cổ Thần đang đứng trên cao hơn năm nghìn trượng, thần thức không thể quét xuống dưới mặt đất, bằng con mắt thường cũng không thể thấy nhưng có thể cảm nhận được. Tỉ mỉ quan sát hồi lâu, Cổ Thần vẫn chưa phát hiện ra trong phương viên trăm dặm có bất luận sinh linh động vật nào.

Về phần ngoài trăm dặm, tầm nhìn của Cổ Thần có hạn, không thể nhìn thấy rõ.

Vô số ánh mắt theo dõi hắn chính là trong phạm vi trăm dặm dưới mặt đất, thậm chí một số ánh mắt trong đó Cổ Thần cảm giác được, so với hoa yêu Kim Đan kỳ vừa rồi càng thêm mạnh mẽ hơn.

Cổ Thần tỉ mỉ nhìn quét qua, nửa ngày sau rốt cuộc phát hiện một hiện tượng không bình thường, rừng rặm phương viên nghìn dặm nơi đây tương đối tươi tốt, đại thụ che trời, trong đó cũng có không ít kỳ hoa dị thảo.

Rừng rậm trong vòng nghìn dặm liên tục đong đưa, tựa hồ như bị gió thổi qua, nhất là phạm vi cây cối phạm vi trăm dặm bên dưới chân Cổ Thần càng thêm lay động kịch liệt, giống như bị cuồng phong càn quét. Nếu như bị cuồng phong thổi ma mà nói, đám cây cối bên dưới hẳn là có khuynh hướng nghiêng sang một bên mới đúng, những cây cỏ này hết nghiên đông lại nghiêng tây, một lúc nghiêng nam một lúc nghiêng bắc, hoàn toàn không có quy luật bình thường, đồng thời lắc lư về bốn phương tám hướng. Nếu như là gió tuyệt đối không thể tạo thành loại hiệu quả này.

Nếu như không phải gió vậy thì cây cối lắc lư đến từ chính bản thân chúng hay sao? Trong lòng Cổ Thần nhất thời hiểu ra, vô số ánh mắt chú ý chính mình chính là tới từ những cây cỏ bên dưới chân.

Những cây cối liên tục lắc lư bên dưới, trong rừng rậm chí ít cũng có phân nửa sinh linh thực vật đã hình thành linh trí, hiểu được phương pháp tu chân!

Cỏ Thần âm thầm kinh hãi, đây đến tột cùng là loại địa phương nào? Sao lại có nhiều yêu tu thực vật tới như vậy?

Trách không được phương viên trăm dặm nơi đây không hề nhìn thấy bất cứ sinh linh động vật nào. Sinh linh thực vật thôn phệ máu huyết sinh linh động vật không chỉ có một loại phệ huyết hoa, trên cơ bản địa phương có nhiều yêu tu thực vật sinh tồn thường thường là cấm địa của sinh linh động vật.

Cổ Thần nhìn phương viên trong vòng nghìn dặm, đều là rừng rậm lay động không theo quy tắc, trong lòng đột nhiên sinh ra hàn ý, nơi này là cấm địa của yêu tu động vật, đối với tu sĩ nhân loại càng là cấm địa trong cấm địa.

Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, trong lòng quả thực sợ hãi, Cổ Thần không nói hai lời, tiếp tục phi độn đi, sinh linh thực vật không thể rời khỏi đại địa quá xa, càng cách xa đại địa lực lượng của chúng lại càng nhỏ, chỉ cần phi hành đủ cao là có thể vượt qua tầm nhìn của chúng.

Rất nhanh độ cao của Cổ Thần đã vượt qua sáu nghìn trượng, từng đợt gió thổi mạnh giống như những thanh đao sắc bén chém vào thân thể, mở ra quang tráo pháp lực, Cổ Thần tiếp tục phi hành về phía trước, bởi vì không hề thiếu con mắt nhìn chăm chú lên người hắn.

Càng phi độn lên cao, Cổ Thần càng cảm giác những con mắt nhìn chính mình chăm chú càng ít đi, hiển nhiên đã vượt qua tầm nhìn của một số yêu tu thực vật, thế nhưng có mấy cánh mắt vô cùng cường đại vẫn theo dõi sự di động Cổ Thần mà di động trên mặt đất.

Càng lên cao gió thổi càng mãnh liệt, Cổ Thần dùng quang tráo pháp lực hộ thể, vẫn tiếp tục hướng về phía trước, thẳng cho tới khi độ cao cách mặt đất đạt tới hơn bảy nghìn trượng.

Gió tại nơi đây mỗi một đạo đều tương đương với công kích của tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, chỉ bằng vào quang tráo pháp lực muốn chống đối lại quả thực tương đối khó khăn, hầu như đã đạt tới cực hạn độ cao của Cổ Thần.

Khiến Cổ Thần an lòng chính là, vượt qua phạm vi bảy nghìn trượng, rốt cuộc khiến mấy con mắt sinh linh thực vật cuối cùng bị bỏ rơi.

[/hide]