Nói đoạn, Vệ Tử Kì phẩy tay, chín tấm hắc phù lập tức xuất hiện trong tay hắn, dán từng tấm lên lưng bọn Hoàng Phủ Cực, nói:
- Đây là pháp phù cấm bay, nghiêm cấm tu sĩ phi hành, bữa sáng các ngươi không cần ăn nữa, vác đỉnh ngàn can chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong, không chạy xong không được ăn cơm.
Bọn Đặng Phi, Dương Vũ tưởng chỉ cần chín người bọn chúng cùng lên tiếng, nhất định sẽ khiến Cổ Thần bị phạt chạy ba trăm vòng, ai ngờ Vệ Tử Kì vốn dĩ đứng về phía chúng lại chỉ nghe mỗi lời Cổ Thần, quay sang phạt chín người.
Mới chỉ chạy có mười vòng người ngợm đã đau ê ẩm, xương cốt như muốn gãy, chạy thêm ba trăm vòng, không biết sẽ thành thế nào? Hơn nữa, thời gian quy định là một ngày, nếu như hôm nay không chạy xong ba trăm vòng, ngày mai sẽ phải chạy lại...
- Vệ sư huynh, bọn đệ sai rồi, bọn đệ chỉ định đùa thôi, huynh đừng coi là thật.
Đặng Phi nhăn nhó mặt mày, nhìn Vệ Tử Kì nói.
Cổ Thần nói:
- Đùa giỡn với sư huynh là hành vi bất kính, Vệ sư huynh, nhất định phải phạt nặng người này.
- Đặng sư đệ, ngươi chạy thêm một trăm vòng nữa, hôm nay không chạy xong, ngày mai chạy năm trăm vòng.
Vệ Tử Kì lớn tiếng quát:
- Các ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện gỡ bỏ pháp phù cấm bay rồi lại dán lên, nói cho các ngươi biết, bên trong pháp phù cấm bay này có chân khí của ta, trừ phi là bản thân ta, ai cũng không thể gỡ bỏ được nó, nếu như các ngươi dám động vào, pháp phù cấm bay sẽ tự động nổ, đến lúc đó, các ngươi chuẩn bị tinh thần mà chạy một vạn vòng.
- Vác đỉnh, ba trăm vòng, bắt đầu từ bây giờ, không chạy xong ngày mai đừng hòng nghỉ...
Vệ Tử Kì hét một tiếng, bọn Hoàng Phủ Vực mặt đầy vẻ bất mãn, nhất là Hoàng Phủ Cực, liên tục chớp mắt ra hiệu cho Vệ Tử Kì nhưng Vệ Tử Kì chẳng thèm để ý, không biết làm thế nào, chín người đành phải vác đỉnh ngàn cân, men theo con đường vừa rồi chạy ba trăm vòng.
Đợi mọi người đi rồi, Vệ Tử Kì mới nói:
- Cổ sư đệ, đệ có thể đi ăn cơm.
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Huynh nhớ đếm kĩ số vòng, chạy thiếu một vòng, đừng nghĩ đến chuyện dừng lại.
Nói đoạn, Cổ Thần vui vẻ cười, đi vào trong viện.
Hôm đó, Hoàng Phủ Cực, Dương Vũ... Chín người chạy đủ ba trăm vòng, Đặng Phi bốn trăm vòng, từ giờ thìn chạy đến giờ mậu, trời tối mịt, sao chi chít đầy trời rồi mới chạy xong, ai cũng mệt lử, vừa bỏ đỉnh ngàn cân xuống, Vệ Tử Kì gỡ pháp phù cấm bay trên người cả bọn lập tức ngã lăn xuống đất.
Bởi vì Vệ Tử Kì bận giám sát bọn Hoàng Phủ Cực nên Cổ Thần chỉ có một mình, không bị ai làm phiền, dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày cho việc tu luyện Tiên Thiên chân khí.
Từ sau sự việc đó, bọn Hoàng Phủ Cực phát hiện, chỉ cần Cổ Thần nói, Vệ Tử Kì nhất định nghe theo, dù bọn Hoàng Phủ Cực bày mưu thêm mấy lần, cho dù khẳng định là Cổ Thần sai, thì Vệ Tử Kì vẫn nghe theo Cổ Thần một cách vô điều kiện. Người bị trừng phạt, bao giờ cũng là bọn Hoàng Phủ Cực.
Sau vài lần, cả bọn cuối cùng cũng hiểu, mặc dù không biết Cổ Thần dùng cách gì, nhưng Vệ Tử Kì còn nghe lời Cổ Thần hơn một con chó, Cổ Thần nói Đông, hắn tuyệt đối không nói Nam Tây Bắc. Cổ Thần nói phải, hắn tuyệt đối không nói không có khả năng, hay là, hẳn là, không phải.
Thời gian ba tháng, việc luyện tập, học thuật pháp và luyện đan dược đều do Vệ Tử Kì quản lý, có Vệ Tử Kì bảo vệ, cho dù bọn Hoàng Phủ Cực có dùng cách gì cũng không thể làm gì được Cổ Thần.
Dần dần, bọn Hoàng Phủ Cực biết, trong ba tháng này, bọn chúng không thể chơi lại Cổ Thần, sau mấy lần chịu thiệt, cả bọn không dám giở trò gì nữa, chuẩn bị đợi ba tháng sau, thời gian tự do nhiều, lúc ấy mới xử lý Cổ Thần.
Cổ Thần cũng mừng vì không còn bị chúng quấy rầy nữa, mỗi tối hắn đều tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết, một hơi thở là cả buổi tối, cộng thêm việc hấp thu nguyên linh đan cực phẩm và linh thạch, tu vi Cổ Thần bạo tăng mỗi ngày.
Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt, Cổ Thần đã đến Hư Thiên Tông tròn ba tháng. Ba tháng huấn luyện cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ba tháng này, chỉ là để cho đệ tử mới thích ứng với sinh hoạch trong tông, nội dung thực sự học được không nhiều, hiệu quả duy nhất là việc rèn luyện sức khỏe mỗi ngày.
Nguồn: http://truyenfull.vnHư Viêm quyết trong một thời gian ngắn cũng không thể luyện được quá sâu. Kiến thức cơ bản về các loại dược liệu, dược tính, tác dụng, trên cơ bản là đã được học trong thời gian ba tháng này, luyện đan thuật thực sự, sau này mỗi người từ mình nghiên cứu.
Những thứ học được trong ba tháng này, Cổ Thần sớm đã biết, căn bản không có tác dụng gì. Nhưng, Cổ Thần không hề để lãng phí thời gian, sau ba tháng không ngừng tu luyện, Cổ Thần cuối cùng cũng chạm đến bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Linh Kình Thuấn Tức quyết, Cổ Thần đã gần luyện đến tầng thứ năm, luyện thành tầng thứ năm này, Cổ Thần có thể đột phá bình cảnh tầng tám, tu vi tiến nhập Tiên Thiên cảnh tầng chín, chỉ còn cách Thần Hải cảnh một bước nữa.
Thời gian này, Cổ Thần càng thêm chú tâm tu luyện, Tiểu Bạch cũng thường xuyên uống nguyên linh đan cực phẩm, trải qua thời gian ba tháng, tu vi tăng trưởng không ít, không lâu nữa là có thể đột phá.
Tu vi hiện tại của Tiểu Bạch không dưới Tiên Thiên tầng tám, sau khi đột phá chí ít cũng là cảnh giới Tiên Thiên tầng chín, nếu như có thể tu luyện đến Thần Hải cảnh, dựa vào kí ức truyền thừa Tiểu Bạch có thể hóa xuất nhân thân.
Lại ba ngày nữa, Cổ Thần đã vào Hư Thiên Tông tròn ba tháng, công việc tập luyện kết thúc viên mãn, hôm nay, trưởng lão áo tím Tôn Thường lại đến, ba mươi đệ tử mới dưới sự hưỡng dẫn của ba đệ tử áo lục đều đã đứng sẵn trong viện.
Tôn Thường nói:
- Trải qua ba tháng tập luyện, các người giờ đã là những đệ tử hợp lệ của Hư Thiên Tông, từ hôm nay, các ngươi không còn là đệ tử mới nữa, mà sẽ bước lên những cương vị khác nhau, bắt đầu cuộc sống thực sự trong Hư Thiên Tông.
Đệ tử Hư Thiên Tông không phải ngoài việc tu luyện ra, chẳng còn việc gì khác, chỉ có trưởng lão mới có quyền lợi đó.
Hư Thiên Tông muốn vận chuyển, nhất định phải có người duy trì nó. Một là duy trì an toàn cho Hư Thiên Tông, mỗi giờ mỗi khắc đều có người làm nhiệm vụ tuần tra, nhiệm vụ canh gác ở mỗi điểm, đều là bắt buộc, mặc dù có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hộ sơn, nhưng, không có người vận chuyển đại trận, chỉ là một đại trận chết, vĩnh viễn không thể phát huy uy lực thật sự.
Hai là duy trì phát triển của Hư Thiên Tông, ví dụ như tài nguyên linh thạch, thảo dược, khoáng thạch các loại, tất cả đều không tự động tìm đến, mà phải có người quản lý. Bất luận linh thạch, dược thảo, khoáng thạch số lượng trong Đông Hoang đều nhiều hơn lãnh địa nhân tộc rất nhiều, những vấn đề này đều cần có người đi giải quyết.
Ba là duy trì trật tự thế lực trong phạm vi Hư Thiên Tông, thông thường có chuyện gì, đều là chi mạch gia tộc địa phương giải quyết, nếu như chi mạch gia tộc gặp phải khó khăn không thể giải quyết, Hư Thiên Tông bắt buộc phải đích thân xuất mã, chỉ có giúp các tu sĩ trong thế lực nội vi không bị tu sĩ bên ngoài chèn ép, mới khiến những tu sĩ đó coi mình như một phần tử của Hư Thiên Tông.
Bởi vậy, đệ tử Hư Thiên Tông trừ tu luyện ra, còn phải làm rất nhiều nhiệm vụ, lúc thì tuần tra, lúc thì canh gác, lúc thì vào Đông hoang tìm kiếm khoáng mạch, tìm kiếm thảo dược, lúc lại đi các gia tộc chi mạch giúp đỡ giải quyết khó khăn.
Đệ tử áo xám, áo xanh nhập môn chưa lâu, ở trong tông môn, nhiệm vụ ngoại môn thường là do đệ tử áo vàng trở lên giải quyết, hơn nữa, chí ít có một trưởng lão hoặc là Thần Hải cảnh đệ tử quản lý.