Editor: Peachy
Sau khi trở về nhà, Lê Chi lập tức gọi điện thoại cho Mao Phi Du, nếu đầu dây bên kia không báo máy bận thì cũng là không có người nghe. Nửa tiếng sau, Mao Phi Du mới gọi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Lê Chi tức giận: "Có người đại diện nào như anh không? Tìm cả ngày cũng không thấy dạng."
Bên kia vọng lại tiếng ca hát, Mao Phi Du "alo" nửa ngày, "Cô nói gì cơ?"
Lê Chi bái phục, cao giọng nói: "Em muốn hủy hợp đồng với người họ Tống kia."
Mao Phi Du: "Cô điên à?"
Lê Chi bình tĩnh đáp: "Hợp đồng đang ở chỗ anh, anh xác nhận các điều kiện hủy hợp đồng đi."
Mao Phi Du hiển nhiên chỉ qua loa lấy lệ, "Đừng có dở chứng, anh đang bận lắm."
"Mao Phi Du!" Lê Chi hạ giọng.
Một lúc lâu như vậy, Mao Phi Du tự nhiên cũng làm hạ được tính khí của cô xuống, cô đang thực sự quyết tâm. Anh ta là điển hình của kiểu người ưa ăn mềm chứ không thích ăn cứng: "Được rồi được rồi, đợi đã."
Vài phút sau, Lê Chi nghe thấy anh ta báo cho một con số, cả người lạnh toát từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân. Mao Phi Du ra bên ngoài KTV, tiếng ồn nhỏ dần, anh ta không mấy kiên nhẫn hỏi: "Cô lại muốn làm gì?"
Lê Chi kìm lại cơn giận dữ: "Câu này phải hỏi anh mới đúng. Không phải trước khi ký hợp đồng anh nói đã tìm cố vấn pháp luật xem qua rồi à?"
Mao Phi Du đuối lý nhưng không hề chùn bước, "Cô thiếu tiền như thế, có hợp đồng để mà ký là tốt rồi!"
Lê Chi khó thở: "Em mặc kệ, khoản tiền vi phạm hợp đồng này anh đi mà trả."
"Không có tiền."
"Thế thì tìm luật sư cho em đi."
"Không có tiền."
Lê Chi cuộn chặt lòng bàn tay, nghiến răng nói: "Vậy em sẽ liên lạc với Phong tỷ để nhờ chị ấy giúp đỡ..."
Mao Phi Du ngắt lời cô, "Đây là việc cô tự ý nhận mà còn dám để công ty biết á? Vẫn ngại phí bồi thường vi phạm hợp đồng không đủ nhiều phải không?" Anh ta thấp giọng cảnh cáo: "Hợp đồng là do chính cô ký tên, yêu cầu làm gì thì làm đi."
Mao Phi Du cúp máy chỉ để lại những âm thanh tút tút ngắn nối tiếp nhau.
Ánh đèn cũ kĩ trong căn phòng thuê tối đi, gió nghiêng n gả lùa vào từ ô cửa sổ. Lê Chi ngồi thụp xuống ghế sô pha một lúc lâu, mãi đến khi hai chân tê dại vì lạnh mới chậm rãi đi đóng cửa sổ.
Thời điểm sau đó ở tập đoàn Bách Minh, Tống Ngạn Thành mở cửa sổ để làm tan đi mùi khói nồng, gió đêm từ bên ngoài tạt vào thổi bay những lọn tóc trước trán anh, bầu trời rộng lớn hiện ra ngay trước mắt. Quý Tả đặt báo cáo kiểm tra sức khỏe tuần trước của lão gia lên bàn, "Vẫn không có dấu hiệu bình phục ạ."
Tống Ngạn Thành dạo bước về bên cạnh bàn, cầm lấy những tờ giấy kia cuộn thành một vòng, tùy ý ném vào bên trong bình hoa sứ men xanh trên bàn rồi quẹt một que diêm ném vào, ngọn lửa bùng cháy, từ màu xanh lam nhạt chuyển dần sang màu đỏ sẫm, đốt đến cháy rụi.
Anh bảo: "Nói với lão Từ, tôi sẽ nhớ kỹ những ân tình còn thiếu này."
Quý Tả cười đáp: "Có lẽ lão Từ đã đoán được anh sẽ nói vậy nên đã bảo tôi nói lại với anh, anh ta chỉ tiện tay mà thôi."
Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Hưng Đông gần như hoàn toàn là bí mật gia tộc, không mấy dễ dàng để có được. Anh trai Tống Duệ Nghiêu của anh cũng chưa chắc đã có được những thông tin này.
Anh nghiêng đầu, phân phó cho Quý Tả: "Ngày mai phái xe đến đón cô ta."
Quý Tả hơi sửng sốt, "Dạ? À, là cô Lê, đón đi đâu ạ?"
Tống Ngạn Thành nhìn anh ta một cái, bĩnh tĩnh nói: "Đến ở cùng tôi."
Quý Tả shock tột độ, phải làm đến mức đó ư? Ông chủ của anh ta không phải là không gần nữ sắc à? Sao có thể ở cùng một ngôi sao nữ được?
Tống Ngạn Thành liếc anh ta, nhíu mày không vui, "Cậu có ý kiến gì?"
Quý Tả kín đáo gật đầu, "Tôi hiểu rồi ạ."
"Cậu đang hiểu những thứ không nên hiểu." Tống Ngạn Thành nhíu mày càng sâu những vẫn tóm tắt đầu đuôi câu chuyện bằng một vài câu.
Lần này thì Quý Tả đã hiểu thật, đứng từ góc độ của anh ta mà giải thích, đây là chuyện ngoài ý muốn những cũng rất hợp tình hợp lý. Tống Ngạn Thành là người trầm tính và hướng nội, không tranh không đoạt, những chuyện đã âm thâm sắp xếp nhiều năm như vậy rồi tuyệt đối không được phép phát sinh bất kì sai sót nào.
Quý Tả gật gật đầu, "Vâng, tôi sẽ hẹn thời gian với cô Lê."
"Không cần đâu." Tống Ngạn Thành nói: "Cô ta rảnh."
Cứ như vậy, Lê Chi bị uy hiếp bằng một văn bản phí bồi thường kếch xù hoàn toàn lĩnh hội cái gọi là tự mình chuốc khổ vào người. Người liên hệ với cô vẫn là Quý Tả, anh ta gửi cho cô địa chỉ nhà Tống Ngạn Thành và thời gian anh về nhà.
"Cô Lê, cô có thể tới lúc bảy giờ tối. Hôm nay Tống tổng không phải đi xã giao nên sẽ về nhà sớm."
"Ngoài ra còn có một điều khoản cần chú ý, phiền cô xem qua, nếu có chỗ nào thắc mắc có thể hỏi tôi."
Lê Chi mở văn kiện ra, đọc được hai dòng đã trợn mắt. Hơn hai mươi gạch đầu dòng những thứ "chưa được phép thì tuyệt đối không được lấy", phòng trộm cũng không đến mức này. Qua quýt đọc hết một lượt, cô nắm lấy trọng điểm, cực kì đúng giờ đón xe đến nơi ở của Tống Ngạn Thành trước bảy giờ.
Biệt thự Ôn Thần nằm trong một trung tâm thương mại, tòa cao ốc hơn 70 tầng tích hợp cả khách sạn và nhà hàng. Tầng cao nhất không đến hơn trăm nhà, vô cùng yên tĩnh. Lê Chi không có thẻ ra vào. Cô kéo vali hành lý chờ ở lối vào hoa viên trong làn gió phập phù.
Hôm nay nhiệt độ hạ xuống 0 độ C, đã qua 7h từ lâu, Lê Chi run rẩy ngồi trên vali, lạnh tới mức sắp đóng băng. Cô không có số điện thoại của Tống Ngạn Thành, gọi điện cho Quý Tả cũng không được. Hảo cảm bên trong Lê Chi đã không còn bao nhiêu.
Tống Ngạn Thành không phải con người.
Nửa tiếng nữa trôi qua, âm báo vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Tống Ngạn Thành-không-phải-con-người diện một thân đen vừa tháo găng tay vừa bước ra ngoài. Chiếc găng tay da dê màu đen bên trái chỉ mới cửi được một nửa, anh ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên vali hành lý thì có chút sửng sốt.
Biểu cảm này bị Lê Chi bắt gặp.
Sững sờ?
Anh còn dám sững sờ?
Anh có tư cách gì mà sững sờ?
Cho dù có tốt tính đến mấy cũng không nhịn được, Lê Chi tức giận nhìn anh, ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến gò má trắng nõn của cô như được phủ một lớp sương mỏng. Ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và chỉ trích của cô không khiến cho Tống Ngạn Thành cảm thấy quá bất ngờ, đồng thời làm anh nhớ lại hình như chính mình bảo cô đến đợi tới đúng bảy giờ.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành rời khỏi gương mặt cô, không nói gì, bước ngang qua mở khóa vân tay trên người. Trong nhà sử dụng đèn thông minh, chỉ sáng khi có người bước vào. Lê Chi theo sau lưng anh, bánh xe vali vang lên tiếng lạch cạnh. Cô không mấy nhẹ nhàng dựa chiếc vali vào cửa, "cạch" một tiếng đầy bất mãn.
Tống Ngạn Thành không quay đầu, mặt không biến sắc bật hệ thống sưởi dưới sàn lên, "Cô ở phòng kia."
Lê Chi giận dữ: "Phòng nào?"
Tống Ngạn Thành: "Phía trái."
"Phía trái là phòng bếp."
Thật ra còn có một phòng ngủ nữa nhưng Lê Chi cố tình hoạnh anh. Tống Ngạn Thành quay người liếc nhìn cô một cái, không nói thêm gì.
Lê Chi ngồi bệt trên nền nhà thu dọn hành lý, đầu cúi thấp khiến tóc che khuất một bên mặt, chỉ để lộ ra chóp mũi. Dù không nhìn thấy rõ miệng cô nhưng dựa vào trực giác của bản thân, Tống Ngạn Thành chắc chắn dù cô không chửi anh thì cũng là những lời không mấy hay ho gì.
Ánh mắt dò xét của anh rất có cảm giác tồn tại, Lê Chi dứt khoát mở vali ra, lấy từng đồ vật bên trong ra ngoài: "Dép lê, dầu gội đầu, máy sấy, khăn mặt, ga trải giường đều là của tôi, anh có muốn đếm không?"
Bước chân của Tống Ngạn Thành ngừng lại, anh xoay, thực sự người đi về phía cô.
Anh đứng đó còn cô ngồi bệt, Tống Ngạn Thành từ trên cao nhìn xuống, đường đường chính chính đếm rồi trả lời: "Tám món."
Lê Chi: "..."
Lúc Tống Ngạn Thành quay lưng lại, khóe môi mím lại, khóe mắt vẫn liếc về phía sau.
Hệ thống sàn sưởi cung cấp nhiệt khiến gian phòng lạnh giá từ từ trở nên ấm áp. Lê Chi ủ rũ cúi đầu ngồi xổm bên cạnh vali hành lý, trầm mặc vài giây rồi ngẩng đầu nói: "Anh thay người khác đi."
Tống Ngạn Thành đáp: "Được thôi."
Cảm xúc mừng rỡ vừa xuất hiện đã nghe thấy anh nói tiếp: "Thanh toán phí vi phạm hợp đồng trước đã."
Lê Chi chống đầu gối đứng dậy: "Chẳng có tí hợp lý nào, làm gì có ai đòi phí bồi thường tận 7 chữ số? Thà trực tiếp đưa cho anh một căn nhà còn hơn!"
Không khí trong phòng ấm dần lên, anh tiện tay cửi áo khoác, hững hờ đáp: "Cũng được đấy."
Lê Chi: "?"
"Hẹn trước với Quý Tả đề làm thủ tục giao nhận bất động sản, thay đổi tên chủ hộ nhé."
Lê Chi im lặng, nhịn nửa ngày mới hờn dỗi đáp: "Chỉ có quan tài thôi."
Tống Ngạn Thành gật đầu, nói lời từ đáy lòng: "Cô Lê thật chu đáo, nhìn xa trông rộng."
"..."
"Đối xử với bản thân tốt đấy."
"..."
Lê Chi phát hiện ra người đàn ông này chỉ được cái mã, khoác lên mình hình dáng của con người nhưng bản chất thực sự chính là một con sói.
Cô thất thần đứng yên tại chỗ. Anh mắt Tống Ngạn Thành khẽ lướt qua gương mặt cô sau đó đi vào thư phòng. Gió lùa qua khe cửa sổ chỉ làm giảm bớt sự ngột ngạt và cảm xúc mệt mỏi của màn battle vừa rồi, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm vui vẻ.
Trong phòng khách hơi ấm đã tràn đầy, Lê Chi đứng đó nhưng trong lòng lạnh ngắt. Ngây người nửa ngày mới đẩy vali về phòng. Căn hộ này có 3 phòng ngủ, bài trí đơn giản bằng tone màu xám nhạt, không hề có bất kì đồ trang trí dư thừa nào, chẳng khác gì một căn nhà mẫu. Lê Chi mang theo không nhiều đồ, không có tâm trạng để sắp xếp nên dứt khoát đóng vali lại.
Cô đi tìm nước uống, cửa phòng bếp không đóng, về cơ bản căn phòng này cũng chỉ để cho có khi mà nồi niêu xoong chảo không có một thứ gì. Lúc đi vào, Lê Chi bị tiếng động bên phải hấp dẫn, vừa nhìn sang đã có một chú lông vàng di động xông về phía cô.
Lê Chi bị dọa sợ muốn chết, sau khi nhìn kĩ lại mới nhận ra đây là một chú chó mập mạp, khung xương cũng to, trên trán như viết mấy chữ: "Chó của tôi sung sướng từ trong bụng mẹ."
Cô kinh ngạc, loại người lòng dạ ác độc như Tống Ngạn Thành cũng nuôi thú cưng á? Đúng là không thể tin được.
Chú chó này không thân thiện với cô lắm, nhe răng trợn mắt phát ra tiếng hừ nhẹ. Lê Chi trừng mắt nhìn nó, chú chó bắt đầu sủa ầm lên.
Lê Chi ngồi xổm xuống hỏi nó: "Biết ngày mai là ngày gì không?"
"Gâu!"
"Còn hai tháng nữa là đến Tết rồi." Lê Chi dữ dằn chỉ vào nó, "Để ăn mừng thì ngày mai ăn thịt chó nhé."
Chú chó ngừng sủa loạn, hoảng sợ tột độ.
Lê Chi không nói nên lời, một đôi dép lê màu xanh đậm xuất hiện trong tầm mắt. Cô nhìn từ dưới nhìn lên, gương mặt của Tống Ngạn Thành nhạt nhòa, ánh mắt anh không nhìn cô. Anh khom người bế con chó lên, xe nhẹ chạy đường quen kẹp nó vào cánh tay phải, không cảm xúc nói: "Đến giờ ăn cơm rồi."
Chú chó lông vàng nhỏ này của Tống Ngạn Thành mang trong mình hai dòng máu, còn có giấy chứng nhận được gắn chip, sau khi qua một khóa huấn luyện càng trở nên tinh anh, rất nhạy cảm với những câu lệch quan trọng này. Nó vừa nghe thấy hai từ "ăn cơm" thì cho rằng sẽ được ăn thức ăn cho chó, điên cuồng vẫy đuôi, chân cào cào lên quần áo anh.
Tống Ngạn Thành ôm nó đi vào phòng khách. Lê Chi thấy anh lấy từ đĩa hoa quả ra thứ gì đó nhét vào miệng Tiểu Lông Vàng. Sau khi cắn xong nếm được vị ngọt, chú chó cực kì hài lòng, cái đuôi ngừng phe phẩy mà chăm chú gặm gặm.
Lê Chi nhìn thấy rất rõ, bây giờ có dùng bất kì từ ngữ nào cũng không thể miêu tả tâm trạng của cô lúc này.
Tống Ngạn Thành xoa đầu nó rồi bảo: "Tối nay không ăn thức ăn cho chó mà ăn lê nhé."
Nói xong, anh ra vẻ chỉ vô tình liếc nhìn Lê Chi, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh, đuôi lông mày nhướn nhẹ.
Lê Chi: "..."
Đúng là một người đàn ông độc ác.
Hết chương 8
Spoil: "Không phải tại tôi không thể mang thai mà là vì anh ấy vô sinh!"