Chân Thành Thâm Tình

Chương 10




Edit: Mr.Downer

Năm trước Ôn Đình nhận được một lời nói của Cận Hàn Bách, cho phép cậu lưu lại bên cạnh anh. Ôn Đình coi như đứng vững gót chân. Tuy Cận Hàn Bách ngầm đồng ý cho cậu ở lại, nhưng cũng không nói rõ ràng.

Nhiều lần Cận Hàn Bách dẫn cậu ra ngoài, khi giới thiệu với người khác, anh chỉ lãnh đạm nói một câu: “Đây là một cậu nhóc bên cạnh tôi.”

Mỗi lần Cận Hàn Bách nói như vậy, đầu quả tim Ôn Đình sẽ nổi lên một chút tê dại nhỏ bé, trong con ngươi có ánh sáng lấp loé nhìn Cận Hàn Bách. Dù cậu biết rõ một câu nói như thế cho thấy một mối quan hệ không có nhiều thân cận với anh, nhưng đối với Ôn Đình, như vậy là đủ rồi.

“Lát nữa tôi phải mở một cuộc họp ngắn, cậu tự mình đi chơi đi, hoặc ngồi trong xe chờ tôi cũng được.” Cận Hàn Bách niết niết lòng bàn tay của Ôn Đình, nói với cậu.

Ôn Đình ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em ở đây chờ anh.”

Đôi mắt của cậu rất đẹp, nhìn chăm chú người khác lúc nói chuyện càng có vẻ đơn thuần. Trước khi đi, Cận Hàn Bách sờ đầu của cậu, ngón tay cái xoa xoa trên trán của Ôn Đình.

Cận Hàn Bách có uống một chút rượu lúc dùng bữa tối, Ôn Đình cũng uống một ly. Uống rồi cũng không đến nổi nói nhiều, nhưng vẫn thấy có chút nóng người. Cậu nhìn xung quanh còn dư lại mấy người, bọn họ quen thuộc rất nhanh, vào lúc này đang chụm lại chơi trò gì đó.

Trong này có trợ lý riêng, nhưng đa số đều giống như cậu, loại có thân phận không tốt lắm để hình dung, hơn nữa phần nhiều là phụ nữ. Từ trước đến giờ Ôn Đình không tham gia vào mấy trò chơi kiểu này, cậu cởi áo khoác vắt trên tay, đi đến phòng giải trí chọn một cây cơ bi da.

Nhân viên phục vụ cung kính hỏi: “Ngài có cần đặt bi không?”

“Không phải đã đặt xong sao?” Ôn Đình cười với anh ta, “Chơi không? Đánh với tôi hai ván?”

Nhân viên phục vụ đương nhiên sẽ không từ chối.

Trình độ của Ôn Đình rất cao, cúi người nhấc tay thật trôi chảy đẹp đẽ không nói ra được. Chơi hơn nửa tiếng, nhân viên phục vụ cũng không thắng được ván nào.

Nhân viên phục vụ lắc đầu nói: “Thật sự chơi không giỏi bằng ngài.”

Ôn Đình cười nói: “Không cần dùng kính ngữ, thật ra tôi cũng không có thân phận gì.”

Nhân viên phục vụ chỉ cười cười, không nói tiếp.

Ôn Đình dứt khoát đẩy cây cơ, đưa bi vào lỗ. Tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên ở phía sau, Ôn Đình quay đầu nhìn, là người ngồi bên tay trái cậu lúc dùng bữa, do Lâm đổng của Phong Thành mang tới.

“Lợi hại.” Người này giơ ngón tay cái với Ôn Đình.

Ôn Đình cười lễ phép: “Cảm ơn, chỉ chơi bừa mà thôi.”

“Thật khiêm tốn.” Người kia cũng tiện tay chọn một cây cơ, cầm cục phấn thoa lên đầu cơ.

Nhân viên phục vụ tự động lùi lại đặt bi cho bọn họ, Ôn Đình yên lặng không lên tiếng, khiến cho mọi thứ rất yên tĩnh. Đối phương thỉnh thoảng nói vài câu, Ôn Đình cũng sẽ đáp lời.

Người này là Tân Ninh, đi theo bên người Lâm đổng đã được mấy năm. Anh ta khom người nhắm vào một viên bi, thuận miệng hỏi: “Nhìn cậu thật lạ mắt, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đấy.”

Ôn Đình “ừm” một tiếng, “Tôi đi theo Cận tổng cũng không bao lâu.”

“Có lẽ sau này chúng ta sẽ thường gặp nhau,” Anh ta cười cười với Ôn Đình, “Thật bất ngờ, đây là lần thứ nhất tôi thấy Cận tổng dắt theo ai đó.”

Ôn Đình mím môi, cười nhạt một tiếng, không tiếp lời.

Tân Ninh nhìn khuôn mặt của Ôn Đình, cảm thán một câu: “Tuổi trẻ thật mẹ nó tuyệt… Lúc tôi bằng tuổi cậu, cũng rất đẹp trai. Cảm giác mới không bao lâu, thế mà nháy mắt đã ba mươi.”

Anh ta nhíu mày, đốt điếu thuốc nói: “Thật con mẹ nó nhanh.”

Ôn Đình mở miệng nói: “Bây giờ nhìn anh cũng rất trẻ, chưa già.”

Tân Ninh cười, rút điếu thuốc trong miệng ra, nhả một vòng khói: “Không giống nhau, già hay không già thì chỉ có thể nhìn khuôn mặt này.”

Lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt bị làn khói vây quanh, tuy rằng mang một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng nhìn lại vẫn thật sự có mùi vị của sự tang thương.

Anh ta để cây cơ sang một bên: “Thôi dẹp đi, chơi không lại cậu.”

Sau khi bắt đầu tán gẫu, người này hoá ra nói rất nhiều, nhưng cũng không đáng ghét, Ôn Đình cảm thấy nói chuyện với anh ta cũng rất thú vị. Trước khi đi, Tân Ninh còn thêm bạn WeChat với cậu, sau đó quơ quơ điện thoại nói, “Rảnh ruồi thì gọi điện cho tôi, có gì hẹn nhau đi chơi.”

Ôn Đình gật đầu.

Ôn Đình đi bên cạnh Cận Hàn Bách, cùng anh vào thang máy xuống lầu.

Cận Hàn Bách hỏi cậu: “Chán không?”

“Không có, chơi một chút, nói chuyện với một người.” Ôn Đình quay mặt nhìn anh, cười nghịch ngợm hỏi, “Bây giờ các tổng giám đốc bàn chuyện làm ăn phải mang theo tình nhân là mốt sao?”

Cận Hàn Bách cười, nhíu mày hỏi cậu: “Cậu là tình nhân của tôi?”

Ôn Đình lắc đầu: “Em không phải, em chỉ là một thằng nhóc bên cạnh anh mà thôi.”

Cận Hàn Bách không lên tiếng, chỉ cười ra khỏi thang máy.

Ôn Đình thích đi cùng Cận Hàn Bách, thích mình được đánh nhãn mác là của Cận Hàn Bách.

Người đàn ông này đúng là người rất dịu dàng. Chỉ cần Cận Hàn Bách dẫn cậu theo, dù rất bận cũng sẽ để ý tới cậu, ôn nhu của anh có thể nhìn thấy được khắp nơi.

Mùa xuân năm nay đến muộn, Ôn Đình nhìn ngắm hoa cỏ trong vườn mỗi ngày, ngóng trông chúng nó đâm chồi. Thế nhưng mùa xuân thực sự đến rồi, cậu lại có chút khổ não.

“Tiên sinh, ngày hôm nay anh đeo khẩu trang đi.” Ôn Đình cầm một cái khẩu trang màu đen đưa cho anh, cau mày nói, “Lỗ mũi của anh đỏ hết cả rồi.”

“Không sao, tôi cũng không đi ra ngoài.” Cận Hàn Bách không nhận.

“Ngày hôm qua anh cũng nói như vậy,” Ôn Đình giơ tay giúp anh thắt cà vạt, Cận Hàn Bách hơi ngửa cổ lên một chút, Ôn Đình thắt cà vạt xong bèn nhón chân hôn một cái trên cổ anh, “Thậm chí lúc ngủ anh cũng bị nhảy mũi.”

Cận Hàn Bách một mặt ra vẻ không sao cả, Ôn Đình bạo gan một chút, trực tiếp đeo khẩu trang vào lỗ tai anh: “Anh nghe em nói một chút được không? Cả đường đầy phấn cây liễu, anh tránh không hết đâu.”

Cận Hàn Bách nắm chặt tay cậu không cho cậu lộn xộn, lơ đãng hỏi: “Cậu làm sao biết tôi bị dị ứng phấn cây liễu?”

Ôn Đình nhìn cái khẩu trang, đáp: “Bác Kỷ nói.”

Cận Hàn Bách sửa soạn xong rồi mở cửa xuống lầu, Ôn Đình cầm theo cái khẩu trang đi theo sau anh, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm.

“Anh hơn ba mươi tuổi rồi, tại sao còn như một đứa nhóc vậy? Anh chính chắn chút được không?”

Ngữ khí như ông cụ non này của cậu khiến Cận Hàn Bách bật cười, anh quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt rất là nhu hoà.

Ôn Đình nói tiếp: “Chỉ đeo mấy bữa nay thôi, qua mấy hôm nữa là hết phấn hoa rồi, không cần đeo đâu mà, được không được không anh?”

Cận Hàn Bách lắc đầu.

Nhưng Ôn Đình không sợ anh, lúc Cận Hàn Bách đi, Ôn Đình cứ dính vào người để đeo khẩu trang cho anh. Bàn tay cậu ôm eo Cận Hàn Bách, ngậm lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Hôm qua, lúc em ngậm lấy của anh… Anh bị nhảy mũi, dập vào răng em… Anh không đau chứ?”

Ôn Đình hỏi câu này xong liền buông ra, ngây thơ chớp mắt nhìn anh. Cận Hàn Bách lắc đầu bật cười, Ôn Đình vuốt lại nếp nhăn trên áo anh do cậu vừa cọ ra: “Mang khẩu trang thì anh vẫn đẹp trai như cũ.”

Cận Hàn Bách không chịu nổi cậu quấy rối, rốt cuộc cũng chịu đeo khẩu trang đi ra ngoài. Trước khi xuống xe, anh định lấy xuống, nhưng động tác chợt dừng lại một chút, vẫn đeo lên lầu. Nhớ tới dáng vẻ lằng nhằng của cậu, trong mắt Cận Hàn Bách mang theo thêm một chút ý cười.

Trợ lý đi làm sớm, lúc Cận Hàn Bách đi lên, anh ta đang chờ ở cửa phòng làm việc. Trợ lý gật đầu chào Cận Hàn Bách, sau đó đứng ở bên cạnh anh thấp giọng nói một câu: “Kiều tổng của Kiều thị đang ở phòng khách chờ ngài.”

Cận Hàn Bách nhíu mày: “Kiều Chấn?”

Trợ lý gật đầu: “Vâng, anh ta theo tôi vào.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Cận Hàn Bách xử lý một ít chuyện trong văn phòng trước, rồi mới vuốt măng sét, đi tới phòng khách. Kiều Chấn đang uống một ly cà phê ở bên trong, trong tay lật một tờ tạp chí kinh tế.

“Ồ, chào buổi sáng nha Cận tổng.”

Khuôn mặt Cận Hàn Bách không hề có cảm xúc đi tới, trầm giọng hỏi: “Kiều tổng có việc?”

“Đương nhiên là có,” Kiều Chấn đặt tờ tạp chí trong tay xuống, cũng đứng lên, đưa tay ra, “Hôm nay chúng ta nói chút chuyện phiếm đi.”

Cận Hàn Bách giơ tay hờ hững bắt lấy, “Có chuyện cứ nói thẳng.”

Kiều Chấn nở nụ cười, lại ngồi xuống.

Kiều Chấn đến đây đương nhiên cũng là vì điện tử Kiều thị, Cận Hàn Bách ra tay quá độc ác, căn bản không chừa cho Kiều gia đường sống. Kỳ thực Kiều Chấn cũng biết rõ tìm đến Cận Hàn Bách sẽ không có tác dụng, nhưng gã vẫn muốn thử một phen.

Trong quá trình nghe gã nói, Cận Hàn Bách đều là mặt lạnh, cũng không nhiều lời.

Thái độ của anh làm cho Kiều Chấn tự nhiên sốt ruột, nhìn dáng vẻ bất chấp của Cận Hàn Bách khiến cho gã thấy đau hết cả mắt. Gã đứng lên, tức giận hỏi Cận Hàn Bách: “Anh như vậy không sợ em trai tôi thất vọng sao? Em trai tôi tốt xấu gì cũng bên anh mấy năm, anh…”

“— anh cảm thấy tôi rất quan tâm?” Cận Hàn Bách ngắt lời Kiều Chấn, giương mắt nhìn gã.

Kiều Chấn hỏi lại: “Anh không quan tâm sao? Cận thiếu gia, giữa chúng ta, ai cũng đừng giả vờ. Anh lớn hơn tôi một tuổi đấy, sao anh còn chưa kết hôn?”

“Anh không quan tâm, vậy mấy năm nay bên cạnh anh không có ai hết là vì cái gì? Em trai tôi chết rồi, trái tim anh cũng đã sớm không chứa nổi ai đúng chứ?”

Kiều Chấn cười gằn: “Đều là đàn ông, nói chuyện thẳng thắn xem nào.”

Cận Hàn Bách giơ tay đụng mũi một cái, sau đó nói với Kiều Chấn: “Tôi thật sự không quan tâm.”

“Anh cảm thấy bên cạnh tôi không có ai tức là còn mong nhớ người nào? Kiều công tử ngây thơ.”

Con mắt Cận Hàn Bách thâm trầm đen kịt, anh cứ như thế nhìn Kiều Chấn khiến trong lòng gã phát lạnh từng trận. Cận Hàn Bách mở miệng nói: “Kiều gia các người, một người hay tất cả, không ai có thể khiến tôi mềm lòng. Bao gồm cả cậu em trai Kiều Nhiên trong miệng anh, tôi độc thân từ đó đến giờ cũng không phải là vì cậu ta.”

“Huống hồ bây giờ bên cạnh tôi đã có người khác. Về đi Kiều tổng, sau này đừng tiếp tục ảo tưởng. Anh nên sớm rõ ràng, nếu muốn khiến tôi mềm tay, anh phải làm cho tôi không nhớ được. Anh càng nhắc đến cậu ta, chỉ càng khiến tôi đối với Kiều gia… Cảm thấy càng buồn nôn.”