Vệ Đình mở to mắt, màn hình TV trắng xoá một mảnh, rèm cửa sổ bị gió thổi qua khẽ lay động, chuông gió treo trên khung cửa phát ra những tiếng “đinh đang”.
Y nằm ở trên sofa, không biết như thế nào mà ngủ mất.
Đột nhiên lại mơ thấy những chuyện trước kia.
Đó là khi y còn học trung học, nữ sinh ngồi cùng bàn với y là người đầu tiên mà y thích. Cá tính trầm mặc hướng nội, hai mắt không to nhưng lại trong veo, khi cười lên ánh mắt sẽ nheo lại, phi thường ôn nhu. Từ đó về sau, cơ hồ Vệ Đình đều thích loại hình này. Hiện tại chứng minh, cho dù là nam nhân, chỉ cần là loại hình này, đối với y ôn nhu, y sẽ không thể kháng cự.
Mùng một tháng năm có được bảy ngày nghỉ, y còn xin thêm được ba ngày, tổng cộng mười ngày tất cả. Vệ Đình không có chỗ nào để đi, vì thế trở về nhà. Trước kia mỗi dịp được nghỉ về nhà, y nếu không phải ôm máy tính lên mạng thì sẽ bận rộn ra ngoài gặp mặt bạn bè. Chính là lần này y lại giống như đang ở cữ, mỗi ngày nằm ì trên sofa xem TV, từ tin tức buổi sáng đến phim truyện buổi tối. Yêu hận tình sầu, hạnh phúc có, bi thương có, được có, mất có, đủ loại cảm xúc. Vệ Đình cắn miếng táo, thực sự chăm chú mà ngồi xem từ lúc sáng sớm rời giường đến tận đêm khuya.
Không bộ phim nào có tình tiết giống như y, dù đã biết trước kết cục nhưng lại vẫn muốn bắt đầu.
“Anh có biết anh ấy thích Diệp Tín?”
“Ừ, vô tình biết”.
“Anh không ngại?”
“Sao phải để ý? Có ai mà chưa từng thích qua người nào”.
“Vậy anh có biết, Đinh Bùi Quân hai mươi tám năm qua chỉ thích duy nhất người này?”
Cẩn thận nhớ lại, cuộc nói chuyện giữa y và Tử Bội chính là bắt đầu như thế.
“Diệp Tín… là đứa nhỏ mà bà ngoại tôi nhận nuôi”.
Vệ Đình mở to hai mắt. “A? Đinh Bùi Quân không phải nói cậu ta là học đệ sao?”
“Anh ấy nói với anh như vậy?” Tử Bội sửng sốt một chút, cười nói. “Cũng đúng, bọn họ học cùng trường đại học. Anh ấy không nói cho anh, năm đó anh ấy kiên trì về nước học tập là vì Diệp Tín sao?”
Vệ Đình bật cười. “Anh ấy sao có thể nói với tôi”.
“Đại khái là yêu đã lâu lắm rồi, cho đến khi Diệp Tín kết hôn anh ấy vẫn không thể buông tay”. Tử Bội cười cười, thấp giọng thở dài. “Cảm tình mười mấy năm, quả thực rất khó tìm được người thay thế. Đinh Bùi Quân cái gì cũng nguyện ý vì Diệp Tín mà làm, anh ấy cũng chưa từng nói với Diệp Tín về tình cảm của mình. Những người bên cạnh anh ấy, kết giao đều không quá một năm. Anh ấy rất khắc chế tình cảm của mình, tuyệt sẽ không làm mình trầm mê. Có lẽ trong tiềm thức, anh ấy vẫn luôn mong có một ngày Diệp Tín có thể quay đầu thích mình”.
Vệ Đình yên lặng cầm tách trà ngửi mùi.
“Cho dù như vậy, anh cũng không quan tâm sao?” Tử Bội ngẩng đầu nhìn y.
Vệ Đình nhìn ngoài cửa sổ, y nghĩ tới lần đầu tiên gặp Đinh Bùi Quân. Là nam nhân đã thản nhiên mỉm cười nói “tiếp đây có bao nhiêu rượu, tôi gánh thay cậu” là nam nhân ở trong lễ cưới của người mình yêu nhất nhưng vẫn cười đến vân đạm phong thanh như không có việc gì là nam nhân đã muốn yên lặng ly khai nhưng cuối cùng lại vẫn chẳng thể buông tay đối phương. Trong nháy mắt, Vệ Đình nhịn không được mà đau lòng.
“Nếu đã như thế… vậy thì cứ coi như tôi cái gì cũng không biết đi”.
“Cái gì?”
Vệ Đình nhẹ nhàng nở nụ cười. “Anh ấy có thích người kia thế nào, cũng là chuyện đã qua a”.
Tử Bội giật mình nhìn y, chậm rãi lộ ra nụ cười hết cách. “Anh không có khả năng thay đổi anh ấy, có lẽ anh ấy thích anh, nhưng anh không phải là người không thể thay thế được – bởi vì trong lòng anh ấy, đã tồn tại thâm căn cố đế chỉ có một người”. Tử Bội bình tĩnh nhìn y. “Đừng ngốc nữa, anh không phải người có khả năng này, tôi không muốn về sau anh bắt đầu để ý bắt đầu ghen tỵ thì sẽ hối hận. Hiện tại anh còn có thể lựa chọn, không bắt đầu thì sẽ không có thương tổn”.
“Chính là mỗi lần nhìn anh ấy, đều cảm thấy anh ấy rất cô đơn”. Vệ Đình thấp giọng cười cười. “Cho dù anh ấy đang cười, tôi vẫn cảm thấy anh ấy cô đơn”.
Tử Bội ngơ ngẩn, cuối cùng chậm rãi nở nụ cười. “Ngu ngốc… anh là đáng thương anh ấy mà yêu anh ấy sao?”
Vệ Đình thản nhiên cười. “Tôi chỉ là cảm thấy… yêu một người không nên cô đơn như vậy”.
Sau đó, chính mình quyết định, cứ bắt đầu đi.
Thua đến thảm hại.
Vệ Đình cầm lấy điều khiển tắt TV, đi đến cửa sổ, vén rèm lên.
Nhìn xuống bên dưới, đường phố rực rỡ ánh đèn, ô tô một chiếc rồi lại một chiếc nối nhau đi qua, biến mất ở cuối con đường. Y nhớ tới hai mối tình trước đây của mình đều không bệnh mà chết, cũng từng thương tâm khổ sở, nhưng một thời gian sau sẽ thoải mái dần.
Chầm chậm, rồi cũng sẽ phai nhạt thôi.
Vệ Đình buông rèm, tắt đèn phòng khách, trở về phòng ngủ.
Vô luận như thế nào, y cũng sẽ có một bắt đầu mới.