Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm

Chương 10




Hai rưỡi sáng, Vệ Đình lên mạng, treo nick trong phòng chat, chỉ có hai ba người, nửa ngày không ai nói chuyện.

Lười đánh chữ, y như con cá chết ở trước màn hình máy tính.

Đào nhạc ti online, nhắn qua cho y một cái mặt cười thật to.

Vệ Đình ném lại một cái mặt đang ngáp.

Đào nhạc ti: lần trước đột nhiên bị rớt mạng, cậu với người theo đuổi kia tiến triển sao rồi?

Đào nhạc ti: Ngủ rồi?

Khuynh  gia bại sản: Không có, người kia nói muốn yêu đương với tôi.

Đào nhạc ti: A? Vậy không phải tốt rồi sao?

Khuynh gia bại sản: Có cái gì tốt?

Đào nhạc ti: Người ta có tiền, đối xử với cậu tốt, bộ dáng lại không tồi, làm sao lại không tốt?

Khuynh gia bại sản: Chỉ như vậy đã kêu tốt?

Đào nhạc ti: Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?

Khuynh gia bại sản: Không biết…. Nhỡ người đó lừa tôi thì sao?

Đào nhạc ti: Ha ha, lừa cậu? Lừa cậu cái gì? Thân thể? Hay là tiền?

Khuynh gia bại sản: ………

Đào nhạc ti: Cậu vốn chẳng có gì hay ho để mà lừa, sợ cái gì chứ? Nếu là tình cảm, như vậy đơn giản chỉ là một người nguyện đánh một người nguyện đau. Sợ thua không đứng dậy nổi thì đừng có bắt đầu a.

Lúc này Vệ Đình log out trước.

Tắt đèn lên giường, tâm trí nghĩ lại hai mối tình trong mấy năm qua. Vệ Đình phát hiện phương thức yêu đương của mình tựa hồ chẳng có gì thay đổi. Trung học với đại học đều là thích mấy cô gái dịu dàng ít nói. Y không hiểu tâm tư theo đuổi người khác, bất quá ở chung càng lâu, cảm tình cứ đi theo tự nhiên là được rồi. Tình yêu của y cho tới bây giờ đều không lạnh không nóng, nhiều khi những mối quan hệ của y còn rất yên lặng. Y nghĩ y chỉ có yêu đương như vậy, y không biết hoá ra trên đời này còn có một loại tình yêu khác. Chính là trước đó phải bàn tốt thời hạn, giống như quay một bộ phim, đạo diễn hô một tiếng Action, hai diễn viên lập tức hoà mình vào vai diễn.

Chưa từng thử qua phương thức này, có hay không muốn nếm thử một lần? Chính là tình yêu không phải mua bảo hiểm, không phải ngươi đầu tư vào bao nhiêu, cuối cùng phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà được bồi thường bấy nhiêu.

Sợ thua, thì đừng bắt đầu.

Vệ Đình đối diện vách tường tối đen như mực hơi cười, sợ? Y không có gì mà thua không đứng dậy nổi. Đào nhạc ti nói đúng, y có cái gì mà phải sợ? Nam nhân thì không lo đến chuyện thất thân đi? Nếu là sợ lừa tiền, vậy thì đúng là chuyện khôi hài.

Y thừa nhận Đinh Bùi Quân đã thành công hấp dẫn được y, trước đó y chưa bao giờ hoài nghi về tính hướng của mình. Nếu cùng nam nhân yêu đương, chỉ sợ đó là chuyện khác người nhất cả đời này của y – nhưng nếu đối tượng lại là nam nhân như Đinh Bùi Quân, đại khái… có thể thử một lần.

Thời gian một năm, bất quá cũng chỉ là để thử nghiệm một lần, thế là đủ rồi.

***

Đinh Bùi Quân xuống máy bay trở về nhà, phát giác toàn bộ phòng trong nhà đều đã được quét tước dọn dẹp sạch sẽ, mở ra tủ lạnh, bên trong có thêm không ít đồ ăn. Tuỳ tiện cầm một lon Coke đến phòng khách, nhìn thấy tờ giấy để trên bàn trà. Đinh Bùi Quân cầm lên, đọc hàng chữ viết trên đó.

Tôi quyết định sẽ dùng ba ngày để tưởng niệm cuộc sống độc thân sắp kết thúc, sau đó trong một năm tới sẽ ở nơi này của anh ăn uống không phải trả tiền.

Vệ Đình.

Đinh Bùi Quân không khỏi bật cười thành tiếng, thích ý nằm trên sofa, tiện tay đem tờ giấy nhét vào túi tiền.

Hắn biết, hiệp ước đã đạt thành.

***

Ngày đó Vệ Đình chính thức dọn tới nhà của Đinh Bùi Quân, chỉ có một cái balo đơn giản, cộng thêm máy tính xách tay, thoạt nhìn chẳng khác gì đi du lịch ba năm ngày bình thường.

Đinh Bùi Quân trợn mắt hỏi y. “Cậu tới tìm nơi ngủ trọ đấy à?”

Vệ Đình cười hì hì. “Toàn bộ gia sản của tôi đáng giá nhất chính là cái máy IBM này, ngay cả nó cũng đã mang đến đây, tất nhiên là ở trọ trường kỳ”.

Đinh Bùi Quân ngẫm lại, y trừ bỏ quần áo thì thật đúng là không có gì mang theo. Vì thế Vệ Đình lạch cạch ôm balo vào phòng, bắt đầu thu dọn sắp xếp đồ đạc của mình.

Đinh Bùi Quân dựa cửa nhìn y. “Cậu ba ngày nay chạy đi đâu tưởng niệm cuộc sống độc thân a?”

Vệ Đình nói. “Gặp bạn trên mạng”.

Đinh Bùi Quân nhướn mi, có chút kinh ngạc. “Bạn trên mạng?”

“Đúng vậy”. Vệ Đình đem quần áo nhét vào trong tủ, sau đó vỗ vỗ tay, hướng Đinh Bùi Quân cười cười. “Làm sao vậy?”

“Nam hay nữ?”

Vệ Đình sửng sốt một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Là một cô gái a”. Sau đó lại hì hì nở nụ cười. “Rất được nha, chúng tôi nói chuyện đã lâu, tôi chưa từng nghĩ đến…”

Nói còn chưa xong, cả người đã bị mạnh mẽ kéo qua. Vệ Đình chưa kịp kinh ngạc, nụ hôn nóng rực của Đinh Bùi Quân đã rơi xuống.

Đây là nụ hôn triền miên còn mang theo ý tứ trừng phạt. Vệ Đình đừng nói là với nam nhân, ngay cả với nữ sinh ngày trước y thích cũng chưa từng kịch liệt hôn qua như vậy. Hô hấp giống như không còn là của chính mình, muốn giãy khỏi đối phương nhưng hai tay bị ép chặt sau lưng, trừ bỏ bị động thừa nhận, Vệ Đình cái gì cũng không làm được.

Cuối cùng Đinh Bùi Quân cũng buông ra, chăm chú nhìn y một hồi, khoé môi hơi cong lên, vừa muốn hôn tiếp, Vệ Đình cuống quýt tránh đi, vì thế cái hôn kia liền rơi xuống ngay mặt y.

Đinh Bùi Quân ghé vào bên tai y, nhẹ giọng cười. “Không muốn?”

Vệ Đình thật vất vả từ trong lòng hắn giãy ra, cố gắng bình ổn hô hấp, cũng mỉm cười. “Hoá ra anh có kinh nghiệm như vậy”.

Đinh Bùi Quân sửng sốt một chút, đem y ôm vào trong ngực, thấp giọng cười nói. “Đây là bản lĩnh trời sinh – còn có, về sau muốn gặp người nào, bạn trên mạng hay bạn bè cũng được, đều phải có sự đồng ý của tôi”.

Vệ Đình kêu oan. “Làm gì có cái đạo lý này! Vậy tôi nói, anh về sau phải ra ngoài, xã giao cũng được, công tác cũng được, đều phải mang tôi đi cùng, được không?”

Đinh Bùi Quân cười rộ lên, không chút do dự gật đầu. “Yêu cầu này rất công bằng, tôi đồng ý với cậu”.

Vệ Đình ngây dại, sau một lúc lâu mới mở miệng. “Không phải đâu… tôi hay nói giỡn”.

Đinh Bùi Quân ở trên trán y hôn một cái. “Tôi không phải người hay nói giỡn. Cậu nếu đã đáp ứng điều kiện của tôi, vậy thì trong khoảng thời gian chúng ta ở cùng nhau này, sinh hoạt cá nhân của tôi toàn bộ đều là của cậu, đương nhiên, cậu cũng như vậy”.

Vệ Đình chậm rãi cúi đầu, tay của Đinh Bùi Quân vẫn đang phủ kín tay y. Y đem tay mình rút ra, cầm lấy tay Đinh Bùi Quân lật lại, ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn vô thức xẹt qua.

“Sao hả, muốn xem chỉ tay cho tôi?” Đinh Bùi Quân mỉm cười kéo y đến ngồi trên sofa, ngoan ngoãn mở ra lòng bàn tay đặt trước mặt y. “Nhìn ra cái gì?”

Vệ Đình thật sự nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu chỉ tay cho Đinh Bùi Quân, sau đó giả bộ trầm ngâm một phen, nói. “Tôi cũng không tuỳ tiện xem cho người ta đâu, đây là bí quyết gia truyền, tiết lộ thiên cơ sẽ giảm thọ!”

Đinh Bùi Quân cười lớn. “Chỉ sợ cậu xem cũng không được gì đi? Bán tiên?”

“Anh đừng có ồn! Anh xem, đây là đường công danh – Đinh tiên sinh tuổi trẻ như nguyện, không có gì phải lo lắng, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, sau này tương lai của tôi nếu nghèo khổ túng thiếu, phải dựa vào anh giúp đỡ rồi!”

Đinh Bùi Quân chỉ cười, không chút để ý nghe Vệ Đình nói nhảm.

“Còn nữa, nhìn đường tình duyên của anh xem…” Vệ Đình ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Đinh Bùi Quân cười nói. “So với đường công danh còn thẳng hơn, đường vân lại sâu như vậy, hẳn là chỉ thích một người… Người được anh thích thật có phúc”.

“Vậy sao?” Đinh Bùi Quân hơi cười, tựa hồ nghe vào, tựa hồ lại không đem lời này để trong lòng. “Đó không phải là cậu sao?”

Vệ Đình cũng nở nụ cười nhàn nhạt. “Cũng không hẳn sẽ là tôi?”

TV vẫn mở, kênh MTV không biết đang phát một ca khúc của ai.

Biển rộng mênh mông, bờ cát hoang vắng, trong đêm đen sâu thẳm, pháo hoa chợt sáng rồi vụt tắt.

Ca sĩ hướng ống kính nở ra nụ cười tịch mịch, lời ca nghe không hiểu.

Tiếng piano nhẹ nhàng hoà nhã.

Trầm mặc một hồi, Vệ Đình lên tiếng. “Muốn uống gì không? Bia? Hay nước ngọt? Tôi đi lấy”.

Đinh Bùi Quân miễn cưỡng mở miệng. “Cậu thích gì thì cứ lấy”.

Vệ Đình gật gật đầu, đi vào phòng bếp.

Đứng trước tủ lạnh, y hít sâu một hơi, chậm rãi mỉm cười.

Đào nhạc ti đã nói với y, nếu nhất định phải bắt đầu, như vậy hãy thông minh một chút.

Đây là sự thật không thể chối bỏ trong tình yêu.