Chân Tâm Thác Phó

Chương 26: Phiên ngoại Vu Văn




Phiên ngoại - Vu Văn

Vu Văn chưa bao giờ nghĩ tới sự tình sẽ thành cái dạng này, thế giới sụp đổ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Tuy rằng thời điểm thống khổ nhất là lúc biết được Quách Dật mất tích.

Hắn không phủ nhận mình là một người ích kỷ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại có kết cục như vậy.

Hắn cùng Quách Dật, quen biết nhau từ lúc học sơ trung. Thời thanh xuân niên thiếu ấy, chỉ là bạn thân. Cho đến khi nảy sinh tình cảm, yêu say đắm, làm cho hết thảy đều thay đổi. Rồi đến đến khoảng cách ngày hôm nay, đã qua một đoạn thời gian rất dài.

Mười năm, người ta có bao nhiêu cái mười năm, thời điểm hắn yêu Quách Dật, mới mười sáu tuổi, hiện giờ đã hai mươi sáu. Từ khi còn đang đi học, vẫn luôn yêu đến khi ra trường bước ra xã hội.

Hắn nhìn Quách Dật từng chút một, từ bộ dáng thiếu niên ngây ngô, lột xác thành một người đàn ông cao lớn anh tuấn, sự nghiệp thành công.

Đó là một việc thật kỳ diệu, hắn không phủ nhận, cái mình yêu, xác thực chính là một khắc rung động thời niên thiếu kia.

Trước khi Quách Dật chưa cùng vị bác sỹ kia ở bên nhau, hắn vì khoảnh khắc rung động ấy mà trắng đêm không ngủ, cũng từng thương tâm khổ sở, cũng từng say rượu điên cuồng.

Hết thảy tình cảm kịch liệt qua đi, cuối cùng, chỉ còn lại có trầm mặc chờ đợi.

Hắn nguyện ý chờ Quách Dật, chờ đợi quên cả thời gian.

Tống Tâm Nhiên là ở năm thứ bảy hắn đơn phương Quách Dật xuất hiện.

Hắn đúng là đối với Tống Tâm Nhiên có một chút hảo cảm, nhưng hết thảy đều không nhiều, không lớn bằng nỗi nhớ nhung Quách Dật trong lòng hắn.

Hắn ỷ lại Tống Tâm Nhiên, bội phục Tống Tâm Nhiên, tín nhiệm Tống Tâm Nhiên. Đối với Tống Tâm Nhiên, Vu Văn có thể khẳng định, đối phương ở trong lòng hắn là đặc biệt.

Chỉ là trong trái tim, sớm đã bị một người khác chiếm mười năm.

Có lẽ tất cả mọi thứ không nên bắt đầu, hắn vốn là không nên cho Tống Tâm Nhiên bất luận cái gì gọi là hy vọng, để sau này, hai người đối với hắn mà nói đều là người quan trọng, lại sẽ không vớ vẩn mà ở bên nhau.

Vu Văn ở bên Quách Dật lâu như vậy, mặc dù đối phương chưa từng cùng bất kỳ ai ở bên nhau, nhưng bản thân Vu Văn chắc chắn cũng sẽ mệt.

Tống Tâm Nhiên vừa lúc liền ở lúc ấy xuất hiện, ôn nhu săn sóc, tâm tư tỉ mỉ. Làm bạn bè với Tống Tâm Nhiên tâm tình thực sự thoải mái.

Mang theo một chút tư tâm, mặc dù biết đối phương thích mình, nhưng cũng không phân rõ khoảng cách, chỉ là sau khi nói lời cự tuyệt, nói rằng chúng ta vẫn là bạn bè đi.

Vu Văn mang sắc mặt chờ đợi mà nhìn Tống Tâm Nhiên, nhìn đối phương thần sắc sửng sốt, ánh mắt lướt qua một chút tịch liêu, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ tươi cười trả lời:" được, làm bạn bè đi."

Trong lòng buông xuống, đồng thời, Vu Văn cảm thấy xẹt qua một tia áy náy.

Nhưng Tống Tâm Nhiên là cảng tránh gió của hắn, là nơi tâm tư được thả lỏng. Trong lòng Vu Văn hi vọng, có một người bạn như vậy, sẽ không bởi vì nguyên nhân tình cảm mà rời bỏ hắn.

Thời điểm Quách Dật gặp tai nạn, hắn thương tâm khổ sở, chỉ nghĩ muốn rời khỏi nơi này.

Vu Văn gần như suy sụp, luôn cảm thấy, nếu không phải vì mình, Quách Dật cũng sẽ không bị như vậy.

Trong đầu trống rỗng, suy nghĩ duy nhất đó là đi cầu Tống Tâm Nhiên. Trong nhà Tống Tâm Nhiên có tiền có thế, ở nơi đó, tất nhiên so với cảnh sát càng có thể mau chóng tìm được Quách Dật.

Kế tiếp, đó là những tháng ngày dài chờ đợi, thẳng đến khi Quách Dật trở về, thẳng đến khi cảnh còn người mất.

Vu Văn chật vật rời đi, ở trên máy bay đến H thành ngủ đến trời đất u ám.

Máy bay hạ cánh, tiếp viên hàng không ôn nhu dặn dò hành khách chú ý an toàn.

Vu Văn đem bịt mắt kéo xuống, vẻ mặt tiều tụy đứng dậy lấy ba lô đặt ở phía trên.

Có lẽ là do mấy ngày liền say rượu đã đào rỗng thân mình,Vu Văn bỗng nhiên chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngồi trên mặt đất.

Bỗng nhiên phía sau vươn đến một cánh tay rắn chắc, đem hắn chặt chẽ ôm vào.

Vu Văn có chút hoảng loạn quay lại nhìn, liền nhìn thấy một thiếu niên với mái tóc màu nâu nhạt.

Người nọ mi mục như họa (tui chém đó, vì tui thích mỹ công=)) trên cổ còn treo một cái tai nghe, hướng Vu Văn cười, lộ ra một hàm răng trắng.

"Cẩn thận một chút, chú à."

"......"

- -----------------------------------------------------------------------------------------

Sự tình là thế quái nào lại biến thành như vậy, Vu Văn đỡ cái đầu đang đau như muốn nứt ra, từ trên giường lớn khách sạn tỉnh lại.

Bên cạnh nằm xấp một thân thể xinh đẹp, tản ra hơi thở thanh xuân, chính là thiếu niên với mái tóc màu nâu nhạt kia.

Vu Văn vừa nhìn thấy người nọ, tức khắc cảm thấy cúc khẩn trứng đau.

Không, hẳn là cúc đau trứng khẩn, trên lưng thiếu niên có một loạt vết cào, đều là kiệt tác của hắn. mà trên vòng eo Vu Văn vẫn còn in lại dấu tay, cùng với cái mông đầy dịch nhầy màu trắng, đều là do tên kia lưu lại.

Vu Văn xoa đầu, mơ mơ màng màng mà bò xuống giường, trăm triệu lần không nghĩ tới lần đầu tiên của mình lại là với một người hoàn toàn xa lạ.

Hắn có sa đọa như vây sao, trên thực tế xác thật sa đọa.

Tối hôm qua ký ức mơ mơ hồ hồ, nhưng không thể phủ nhận, là hắn sảng đến điên rồi.

Mê mang con mắt, chịu đựng eo đau mông đau, lấy từng cái quần áo mặc vào.

Thu tất cả đồ đạc trên bàn về, tay không cẩn thận cầm nhầm ví tiền không phải của mình.

Vu Văn ngồi xổm xuống đất nhặt lên. Thiếu niên trong ảnh cười xán lạn, đó là chứng minh thư của người nọ, nội dung lại làm hắn hít một ngụm khí lạnh.

Thiếu niên tên Lâm Thư Thành, năm nay mới mười sáu tuổi!!

Ông trời ơi! Hắn thế nhưng làm vị thành niên?! Không đúng! Là bị vị thành niên làm.

Vu Văn hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất. Kết quả huyệt khẩu liền đau nhói, chất lỏng kỳ quái chảy ra.

Vu Văn biến sắc, nỗ lực mà nuốt một ngụm nước miếng, hắn đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ phải nhanh một chút thoát khỏi cái hiện trường này.

Nhưng cảm giác tội lỗi lại ập đến, rốt cuộc sự tình tối hôm qua, hắn cũng không rõ lắm, nhỡ đâu là do hắn sa đọa, kiên quyết ép trẻ vị thành niên? Cái này cũng không quá có khả năng, nhưng lỡ như...

Vu Văn do dự một lúc lâu, người trên giường lẩm bẩm mà trở mình, làm Vu Văn sợ tới mức cả người run lên.

Cuối cùng hắn vẫn là đem đồ vật dọn dẹp một chút, đứng dậy chạy lấy người.

Coi như là một hồi mộng xuân đi, hi vọng không bao giờ gặp lại nữa, vị thành niên, đó là phạm pháp, là phạm pháp aa!

Hoang mang rối loạn, Vu Văn bắt taxi quay lại khách sạn đang ở tạm. Trên xe taxi, hắn xoa huyệt Thái Dương, di động bỗng nhiên rung lên, là một dãy số lạ.

Vu Văn nhận điện thoại, thanh âm đối phương làm hắn giật mình run lên.

"chú à, chú như thế nào lại bỏ đi trước như thế?"

"...... cậu, tôi......"

" cũng may là tôi thông minh, ngày hôm qua lấy số điện thoại của chú trước, bằng không chú ăn tôi sạch sẽ liền bỏ chạy, tôi chẳng phải là thiệt thân?"

"......" Rốt cuộc là ai đem ai ăn sạch sẽ!

"Đúng rồi, chú à, chú tên là gì, khi nào rảnh tôi tới chơi."

"bạn nhỏ, cậu vẫn nên về nhà cẩn thận đi học đi, bằng không cha mẹ cậu sẽ lo lắng."

"Ha ha, chú,chú đừng lo lắng. Tôi có năng lực phụ trách đối với hành vi của mình."

"Phụ trách cái rắm!" Vu Văn che che mắt, sau một lúc lâu hắn mới thở dài nói: "Tối hôm qua thật sự xin lỗi, mặc kệ là ai bắt đầu trước, đối với cậu cũng không có hại, nên đến đây liền thôi đi, đừng gọi điện cho tôi nữa:"

Vu Văn ngắt điện thoại, thở dài.

Thiếu niên bây giờ, thật đúng là biết chơi, so với bọn hắn trước đây, biết chơi hơn rất nhiều.

Vu Văn lâm vào từng hồi ức trước đây, đến cả mông đau cũng nửa ngày không nhớ tới, thẳng đến khi tới khách sạn, phải đi một đoạn đường dài, hắn mới đau đến nhe răng trợn mắt.

Hiện tại, thiếu niên mới mười sáu đã phát dục như vậy, thành thục như vậy, tối hôm qua, hình như còn rất lớn...

Bang một tiếng, Vu Văn tát một cái vào mặt mình, đừng nghĩ nữa! còn như vậy sẽ biến thành kẻ đáng khinh mất thôi.

- ------------------------------------------------------------------------------

Vu Văn lần này tới H thành, một phần là vì muốn rời khỏi nơi kia, một phần là vì ba hắn muốn hắn trở về.

Không sai, Vu Văn chính là sinh ra ở H thành, lớn lên ở đây.

Ba hắn kinh doanh một nhà hàng không tính là nhỏ, Vu Văn lần này trở về cũng coi như là con kế nghiệp cha.

Tối hôm qua Vu Văn mới vừa xuống máy bay, chưa điều chỉnh tốt tâm trạng chính mình, cho nên không dám tùy tiện về nhà, sợ bộ dạng suy sút như vậy sẽ bị ba trách cứ. Hơn nữa còn thương tâm mất chí mà đi quán bar uống say một đêm.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, ở nơi đó gặp gỡ thiếu niên kia, chính là Lâm Thư Thành.

Lâm Thư Thành dính ở bên người Vu Văn, cùng hắn uống rượu, khi cười lộ ra hai cái răng khểnh, manh (dễ thương) đến không chịu được.

Vì vậy nên cùng làm Vu Văn dỡ xuống tâm phòng bị, để tên kia dính ở bên người mình.

Kết quả rượu say thất thân, không đành lòng nghĩ lại.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Vu Văn mang theo hành lý dạo tới dạo lui, cảm thụ được biến hóa của quê nhà.

Thật vất vả, buổi tối hơn bảy giờ mới tới nhà, vừa mới mở của, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Thiếu niên vô cùng quen mắt đang dính ở trên người ba hắn, còn không biết xấu hổ, một câu lại một câu gọi ba nuôi.

Ba hắn còn cười vui tươi hớn hở, hai người đang cùng nhau xem TV.

Hay cho một bộ phụ từ tử hiếu, Lâm Thư Thành như thế nào sẽ xuất hiện ở nhà hắn?

Ba vừa nhìn thấy Vu Văn, lập tức đứng dậy đón. Lâm Thư Thành một khắc kia vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt hoa đào lập tức cũng mở lớn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi.

Thấy con trai vẫn luôn trừng mắt nhìn Lâm Thư Thành. Ba Vu liền vui tươi hớn hở gọi Lâm Thư Thành lại, giới thiệu với Vu Văn,:" Đây là con trai nhỏ nhà lão Lâm, mới từ nước ngoài trở về, con khi còn nhỏ còn từng bế nó đó."

Đối với ba Vu mà nói, chú Lâm năm đó là bạn thân chí giao, xác thực, con trai của chú Lâm có nhận ba hắn là ba nuôi, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tên này lại là con trai của chú Lâm.

Cái gì mà từ nước ngoài trở về, rõ ràng đó là chuyến bay nội địa.

Như thế nào một giấc ngủ dậy, pháo hữu lại biến thành con trai của trưởng bối, có cái sự tình cẩu huyết như vậy nữa hay sao.

Sau khi Ăn cơm xong, ba Vu, mẹ Vu liền đi tản bộ cho tiêu thực. Vu Văn muốn tránh vào phòng, tránh đi cục diện xấu hổ này.

Kết quả bị thiếu niên đè ở trong phòng bếp, tàn nhẫn hôn, Vu Văn mặt đỏ tim đập, chật vật thoát khỏi ôm ấp của đối phương.

Vu Văn chạy như điên đến phòng khách: "cậu... đừng quá, quá mức!"

"chú à, không nghĩ tới chú lại là vị đại ca ca bế tôi khi còn nhỏ, là người quen rồi, về sau liền không gọi chú nữa, anhhhhh ~"

"Đủ rồi, đừng gọi tôi là anh, tôi lớn hơn cậu mười tuổi, cậu vẫn là gọi chú đi."

Thiếu niên ủy khuất mà đô đô miệng: " người ta không phải luôn nói không quan trọng tuổi tác sao? tôi tuy rẳng tuổi nhỏ một chút."

Bỗng nhiên, hắn cười xấu xa nói: "cái đó một chút đều không nhỏ, anh à, anh không phải biết sao."

"...... Lưu manh!"

Vu Văn nghiến răng nghiến lợi nói.