Editor: Vivi
Vừa nghe lời "bà lão bé nhỏ" nói, Lục Tử Triệt lập tức biết là ai, khóe miệng khẽ nhếch, quay đầu nói với Quách Tiểu Trà lqd đang ngây ngốc trong phòng: "Thế nào? Ta nói hai ngày sau, nàng sẽ tự đưa mình tới cửa, ngươi tin chưa?"
Nghe vậy, Quách Tiểu Trà phủi đất nhảy tới, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm bà lão bé nhỏ, hỏi: "Đây là nữ nhân họ Cố hả? Dung mạo đổi tới đổi lui, không lqd mệt à?"
Đến giờ phút này, Cố Thường mới biết mình bị Lục Tử Triệt đùa giỡn, tức giận dùng sức đẩy cửa lao vào, mắng: "Ta lqd không phải đồ vật, chuyện này là lừa gạt tình cảm con người, họ Lục, hôm nay lqd ngươi không đưa ta một trăm lượng bạc để bồi thường tâm hồn bị tổn thương thì ta không để yên cho ngươi đâu!"
Lục Đậu cũng nổi giận đùng đùng vào theo Cố Thường, đôi mắt không chớp, trợn lqd ngược nhìn Lục Tử Triệt và Quách Tiểu Trà.
Lục Tử Triệt khóa chặt cửa, tỏ vẻ không thèm để ý: "Chỉ cần ngươi có thể giúp Lục đại tướng quân rửa sạch tội danh, đừng lqd nói một trăm lượng, một ngàn lượng bạc ta cũng đưa."
"Suy cho cùng, quan hệ giữa người và Lục gia cũng không bình thường nhỉ." Cố lqd Thường tìm ghế dựa, ngồi xuống, đăm chiêu nhìn Lục Tử Triệt.
Lục Tử Triệt thấy Cố Thường nhìn chằm chằm mình với ánh mắt hơi khác thường,
cảm thấy hốt hoảng, vội hỏi: "Ta với Lục lqd Tam, tình cảm như anh em."
Nghe vậy, Cố Thường vừa trợn mắt vừa châm chọc: "Lúc trước, không biết ai cũng nói tình cảm với ta như anh em đâu, cuối cùng trơ mắt nhìn ta bị nhốt lại cũng lqd không ngăn cản chút nào, đừng nói tới chuyện cứu người."
"Ta biết không cần phải cứu, tự ngươi cũng có thể chạy trốn, không phải bây giờ ngươi cũng tự mình xuất hiện đó sao?" lqd Lục Tử Triệt nói kiên nhẫn, giờ phút này hắn không thể cãi nhau với nữ nhân này được, nhịn tới khi phụ thân không có chuyện gì thì nói sau.
Quách Tiểu Trà không vừa lòng khi bản thân bị coi như vô hình, vội nhảy tới bên cạnh Cố Thường ồn ào: "Ngươi đã chạy đi đâu? Lúc nào mới đưa ngựa cho ta?"
"Ta chạy đi đâu? Không phải ta bị cha ngươi nhốt lại hay sao? Cũng may ta có lqd bản lĩnh chạy nhanh, bằng không thì chỉ có nước chịu tội." Tuy Cố Thường căm ghét Quách Thị Lang, nhưng Quách Tiểu Trà phải chịu tội nhiều hơn nàng, vì thế nàng không giận chó đánh mèo lên hắn.
Quách Tiểu Trà nhìn kỹ bà lão đang ngồi trước mặt mình, do dự không biết nên chạy nhanh về báo cho cha hắn hay nên coi như không thấy, rối rắm một lúc lqd nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ngựa quan trọng hơn, ưỡn ngực, nghiêm mặt lấy lòng: "Cố cô nương, khi nào có thể đem ngựa cho ta?"
Bắt hắn gọi bà lão nhỏ là cô nương, thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Đã hứa thì chắc chắn sẽ đưa, chờ cha mẹ ta đến Kinh Thành, chuyện này sẽ được lqd giải quyết, ngươi đích thân tới Cố Gia bảo chọn ngựa, hoặc chúng ta đem ngựa tới Kinh Thành cho ngươi cũng được." Vừa nhắc tới chuyện cha mẹ đến Kinh lqd Thành, Cố Thường lại nghĩ tới chuyện bản thân bị lừa, nàng tiếp tục trợn mắt lườm Lục Tử Triệt.
"Ta tới Cố Gia bảo chọn ngựa!" Quách Tiểu Trà hưng phấn, chạy xung quanh Cố lqd Thường hoan hô, người khác muốn mua ngựa tốt không dễ dàng mua được, ở đây, tên vắt chày ra nước như hắn lại có ngựa đến tận tay, có ai may mắn như hắn không?
Lục Tử Triệt không nhịn được khi thấy Quách Tiểu Trà vui vẻ, đâm một cái, hắt lqd cho chậu nước lạnh: "Ta nghĩ cách để Cố cô nương tự tìm tới, vậy tiếng 'đại ca' ngươi nên gọi đi chứ?"
Nghe vậy, khuôn mặt Quách Tiểu Trà lập tức xụ xuống, nhưng dưới ánh mắt không cho phép bỏ qua của Lục Tử Triệt, Quách Tiểu Trà không tình nguyện gọi một lqd tiếng: "Đại ca."
Ánh mắt Cố Thường ánh mắt nheo lại, giọng nói có chút âm trầm: "Các ngươi hợp tác lại với nhau đùa giỡn ta đúng lqd không!"
"Không đùa giỡn ngươi đâu, ta chỉ nhờ Lục... Đại ca giúp ta tìm ngươi thôi, tất cả lqd là do hắn quyết định, chẳng liên quan gì tới ta hết." Quách Tiểu Trà vội vàng xua tay phủ nhận, ngựa còn không tới tay, hắn cũng chẳng dám chọc giận vị cô nãi nãi này đâu.
Lục Tử Triệt thấy ánh mắt như dao găm của Cố Thường lia về phía mình, hắn nhíu mày, nói không thèm để ý: "Ta giăng bẫy lqd ngươi lập tức nhảy vào, giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái người đánh, một người nguyện ý bị đáng, nếu ngươi có một chút đầu óc thì cũng chẳng mắc bẫy như hôm nay, đúng không?"
"Ngươi nói cái gì?" Ngay lập tức, Cố Thường đứng dậy, trợn mắt nhìn Lục Tử Triệt, càng tức giận lợi càng đau, "Ngươi nói gì! Có người nào vừa đùa giỡn vừa lqd mắng chửi người khác không có đầu óc như ngươi không!"
"Ngươi nói xấu Lục gia và Ngọc Diện Hồ hợp tác với nhau, hãm hại Cố Gia, ta còn chưa tìm ngươi thảo luận đâu." Lục Tử lqd Triệt cũng không có sắc mặt tốt.
Cố Thường cười châm chọc, quan sát Lục Tử Triệt từ trên xuống dưới: "Ngươi là lqd loại chỉ cho phép quan đốt lửa không cho dân thắp đèn hả? Lúc trước không biết ai mắng đại tiểu thư Cố Gia bảo là loại dâm đãng tới, khi đó sao ngươi nói xấu Cố Gia lqd bảo nói vui vẻ thế? Huống chi, ta nói với Quách Thị Lang chuyện có liên quan tới Lục gia, chắc gì đã là lời nói xấu, sao lqd ngươi chắc chắn bọn vô tội? Ngươi là ai mà dám cam đoan cho Lục gia?"
"Ta là Lục..."
"Là bạn tốt của Lục Tam chứ gì? Bằng thân phận này mà ngươi cũng dám ra mặt để lqd bảo vệ? Các ngươi đạt tới trình độ nào mà dám làm tới mức này? Người không biết còn tưởng các ngươi là một người đấy!" Cố Thường hừ lạnh, sau khi nói xong,
nàng bắt đầu nghi ngờ, quay sang hỏi lqd Quách Tiểu Trà đang ngồi bên cạnh, kẻ đang say mê nhìn hai người họ đấu khẩu, "Ngươi gặp Lục Tam chưa? Nhân phẩm của hắn thế nào?"
Nghe vậy, lông mày Lục Tử Triệt nhảy dựng lên, nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn về
phía Quách Tiểu Trà.
Cùng bị hai người trợn mắt nhìn, Quách Tiểu Trà ngẩn người, sau đó lắc lqd đầu: "Không từng gặp kẻ bất lực như hắn, nghe nói một chuyện làm cũng không xong, so với ta cũng không bằng, cha ta thường mắng ta một câu 'Ngoại trừ ra lqd ngoài gây chuyện thị phi, chuyện gì ngươi không thể làm cũng không thể kém kẻ bất lực, ngu ngốc đứng thứ ba của Lục gia, lqd còn lại, ngươi xem ai có thể mạnh bằng ngươi', cô nhìn đi, ngay cả cha ta cũng nói như thế, cô tưởng tượng một chút đi, nhìn xem tên Lục Tam này kém cỏi tới mức nào?"
Có người còn kém cỏi hơn mình, đó là chuyện tốt, Quách Tiểu Trà nói xong hơi vênh váo đắc ý, ai bảo hắn là người có lqd tiếng một chuyện cũng không thành, ăn chơi trác táng nhất Kinh Thành? So với hắn, tên Lục Tam còn bị người khác coi thường, ngay cả hắn, người "xếp thứ hai từ dưới lên" cũng coi thường Lục Tiểu lqd Tam, người mà hắn chưa từng gặp mặt.
Mặt Lục Tử Triệt đen sì, trợn mắt nhìn Quách Tiểu Trà như đang nhìn một đống phân ngựa.
Cố Thường chậc chậc, tỏ vẻ vô cùng may mắn: "Trước kia, nghe người ta nói tên lqd Lục Tam chẳng giống ai, không nghĩ hắn lại chẳng giống ai tới mức này, so sánh ngươi -Quách Tiểu Trà, hắn còn kém cỏi tới mức nào? Nhiều ngày nay, lần đầu tiên ta cảm thấy Ngọc Diện Hồ đã làm lqd được một chuyện tốt, nếu không có nàng, ta sẽ phải gả cho tên Lục phế vật rồi."
Quách Tiểu Trà: "..."
Lục Tử Triệt: "..."
"Ôi, bản cô nương xinh đẹp như hoa, há có thể gả cho một tên phế vật còn bị ghét bỏ hơn cả Quách Tiểu Trà hả? Thật là phí lqd của trời, hoặc không gả, nếu phải gả cũng phải gả người cao lớn anh dũng, cả người toát lên khí thế anh hùng, chỉ nam nhân có tài, có dũng, có mưu, có quyền thế, lại có diện mạo và nhân phẩm tốt đẹp mới xứng đôi với bản cô nương." Cố lqd Thường tự kỷ, xoa khuôn mặt đang tỏ ra vô cùng háo sắc của bản thân, từ nhỏ muốn gả cho người mà ở trong miệng mẫu thân, người đó là anh hùng, hành hiệp trượng nghĩa, người gặp người, sợ quỷ gặp quỷ buồn, nói ra không sợ bị lqd người cười, quan trọng là không đem Lục Tử Triệt và Quách Tiểu Trà để vào mắt.
"Khuôn mặt lúc này của ngươi mà còn đòi xinh đẹp... Buồn nôn." Quách Tiểu Trà lqd không chịu nổi khi nhìn thấy bà lão bày ra tư thế, mình là một mỹ nhân khuynh thành, đứng lên, cúi người nôn mửa.
Biểu hiệc của Lục Tử Triệt cũng như bị táo bón, không chịu nổi, đàng dời mắt nhìn sang chỗ khác, nói một câu độc địa: "Đại lqd anh hùng thích nữ tử thông minh sắc sảo, khéo ý hiểu lòng người, còn ngươi thì sao? Không dọa người ta chạy mất dép đấy chứ."
"Người bị dọa chạy cũng chỉ có ngươi thôi, loại người bị bản cô nương hất ngã, người ta là đại anh hùng, không sợ trời không sợ đất, mạnh hơn ngươi không lqd biết bao nhiêu lần." Cố Thường nhìn Lục Tử Triệt bằng ánh mắt khinh bỉ, nhắc nhở hắn, trước kia hắn đã bị hất ngã bởi dược của nàng.
Mặt Lục Tử Triệt lúc xanh lúc trắng, sắc mặt rất khó coi, tức giận đến mức nói không suy nghĩ: "Loại nữ nhân như lqd ngươi, đừng nói đại anh hùng, chẳng có nam nhân nào nguyện ý cưới ngươi đâu, ai cưới ngươi ai là xui tám đời! Cưới loại không biết điều như ngươi, ngoài việc làm nàng dâu chuốc họa thì chả làm được cái gì, sau này còn ngày tháng yên lành nữa lqd không?"
"Không có nam nhân nào nguyện ý cưới ta?" Cố Thường mở to hai mắt, chỉ vào bản thân, cười cười, ngắt lời hắn, "Lúc này, với khuôn mặt bà lão thì không có lqd người nguyện ý cưới, khi khuôn mặt ta trở lại như cũ, nam nhân nhìn thấy sắc đẹp của bản cô nương mà chảy nước miếng nam nhân nhiều đếm không xuể, nếu lúc trước, ta không có hôn ước với Lục Tam, tổng số bà mối đến cửa lớn Cố lqd Gia bảo có thể ra trận giết địch rồi đấy!"
Cười lạnh, Lục Tử Triệt khinh thường liếc mắt nhìn Cố Thường đang chém gió lqd không dứt, tiếp tục đả kích: "Người ta không biết tính cách của ngươi, bị khuôn mặt ngươi mê hoặc thôi, nếu biết tính cách ngươi thuộc loại nào thì chắc chắn chả ai đồng ý cưới ngươi đâu, tin ta đi."
Cố Thường tức giận nói: "Bản cô nương có không ai nguyện ý cưới thì liên quan gì tới ngươi?! Ngươi quản được sao? !"
"Ta không quản." Lục Tử Triệt lựa chọn ngậm miệng lại, thầm mắng mình ăn no không có chuyện để làm, mù quáng lao lqd vào cãi nhau với nàng làm gì, nhắc tới
cũng kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân họ Chu... Họ Cố hắn sẽ vô cùng tức giận, không nói mát vài câu, cả người hắn sẽ lqd cảm thấy không được tự nhiên.
Không gặp được cha mẹ, ở lại cũng chẳng có nghĩa gì, Cố Thường đứng dậy, nói với Lục Đậu: "Chúng ta đi thôi, bị tên tiểu nhân lừa đến tận đây, chạy một chuyến vô ích, có một số người thật là rảnh rỗi không lqd biết phải làm gì, để lừa tên khờ dại gọi hắn là đại ca mà hắn không chê phiền phức, bố trí cạm bẫy để lừa chúng ta, chuyện ngốc nhất thiên hạ thế này, người bình thường như chúng ta không hiểu được đâu."
Đến sau, Lục Đậu không nói gì, cuối cùng, thấy tiểu thư không cãi nhau với tên họ lqd Lục nữa, Lục Đậu lập tức đứng dậy đi theo.
Nghe vậy, Quách Tiểu Trà không vui, lẩm bẩm một câu: "Người ta đâu có khờ dại, người ta thông minh thật mà."
Khuôn mặt Cố Thường trắng không còn một chút máu, lườm Quách Tiểu Trà một lqd cái, không để ý hắn, mang Lục Đậu rời đi.
"Cha mẹ ngươi đang trên đường tới kinh thành, nhanh nhất là hai hoặc ba ngày sau sẽ đến đây." Bỗng nhiên, Lục Tử Triệt mở miệng nói.
Cố Thường dừng bước, vẻ mặt nghi ngờ,hỏi: "Ngươi lại ở giở trò gì?"
"Không giở trò, ta nói thật, sáng nay, người của ta vừa gửi tin cho ta, nói cha lqd mẹ ngươi đang ở trên đường rồi !" Lục Tử Triệt không vui.
Người của hắn cũng biết chuyện này? Hắn là thương nhân mà cũng có bản lĩnh đó hay sao? CốThường nửa tin nửa ngờ, nhấc chân muốn đi, lại nghĩ, thật sự là nàng lqd không nuốt trôi được chuyện này, tức giận vì chuyến đi mất công mà không được gì, vì thế, tức giận, quay đầu lại, đi lqd tới trước mặt Lục Tử Triệt, vươn tay: "Lục Tử Triệt, ngươi xem đây là cái gì."
Theo bản năng, Lục Tử Triệt nhìn theo, khi ý thức được có chuyện không tốt, muốn lqd lùi về phía sau thì đã chậm, chỉ thấy ngón tay nàng nhẹ nhàng bắn ra, hắn lập tức nín thở cũng không được, trong nháy mắt, cổ vô cùng ngứa.
"Ngươi quên bản cô nương từng nói, dược có thể ngấm qua da hay sao?" Cố lqd Thường nhìn Lục Tử Triệt đang gãi cổ, ánh mắt hận không thể bóp chết nàng, vui sướng khi người gặp họa, nhấc chân lqd đi "Ai bảo ngươi gạt chúng ta mất một chuyến đi uổng công, ta cho ngươi biết đùa giỡn bản cô nương là phải trả giá thật đắt, ngươi chịu đựng cơn ngứa trong hai canh giờ đi!"
Lúc Cố Thường dẫn ngựa ra khỏi tửu lâu thì thấy Thiểm Điện đen bóng cao lớn lqd đang quấy rầy Tiểu Bạch của nàng.
"Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi." Cố Thường không thể chịu nổi khi thấy Thiểm Điện lqd quấy rầy bên cạnh Tiểu Bạch nhà nàng, vỗ vỗ đầu con ngựa đen to lớn, "Có duyên có thể gặp lại, đừng khổ sở nhé."
Thiển Điện lưu luyến không rời, nhìn theo bóng Tiểu Bạch chở Cố Thường và Lục Đậu lqd rời đi, vừa muốn nhấc chân đi theo thì đã bị chủ tử hùng hùng hổ hổ, lao ra khỏi tửu lâu, lôi nó chạy theo hướng ngược lại.
Hai ngày sau, Cố Thường nhận được thư của Cố Phong Niên, trong thư, cha mẹ lqd nàng viết, hai ngày sau, bọn họ sẽ đến Kinh Thành, bảo nàng đi trước tới nơi đó chờ bọn họ.
Thì ra, Lục Tử Triệt là người có tài, nếu thực sự cha mẹ nàng đến đây, đương lqd nhiên là cha mẹ của nàng tới đây thật rồi, nhìn nàng đổi khách sạn cả ngày, mù quáng bị thay đổi dung mạo, thế mà cha lqd mẹ nàng cũng biết nàng ở chỗ nào, chuyện này quả là thần thông quảng đại tới mức nào, không phục không được.
Cố Thường vui sướng mang Lục Đậu đi, hướng tới nơi hai vợ chồng Cố Phong Niên hẹn gặp nàng.