Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 68: C68: Cuốn vào ma giới




“Lý Liên Hoa, đại tiểu thư nhà họ Lý. Mẹ ngươi là Vân Nghị nhỉ?”

Phong Vân dõng dạc tiếp lời:

“Mẹ ngươi vì không được hoàng thái hậu chọn mà đi theo Lý Kiêu, vì muốn trả thù mà hết lần này tới lần khác tạo ra một đống lộn xộn trong hoàng cung. Lúc bà ta có thông tin của ta thì đã lập tức bồi dưỡng ngươi về mọi mặt, để cho ngươi thành công xâm nhập vào nội bộ hoàng thành.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt.

“Sao? Sao có thể?” Sao cô ta có thể biết được chuyện này…

“Ta đã nói rằng, ta mới là người thật!”

“…”

“Có điều ngươi đã tính toán sai một chuyện rồi. Ta không phải mất tích mà ta vốn không thuộc về nơi này. Vốn cứ tưởng mọi chuyện kết thúc rồi. Thật không ngờ… ta ghét nhất chính là kẻ giả mạo bổn gia!”

Phong Vân trừng mắt, trong đó có cả uy lực khiến người ta phải bái phục, Lý Liên Hoa cuối cùng cũng thừa nhận thân phận:

“Đúng, ta chính là Lý Liên Hoa nhưng có điều ngươi nghĩ ta chỉ đơn giản là tính món nợ cỏn con này thôi sao?”


Ánh mắt cô ta thay đổi, sát khí hừng hực:

“Vì Hoàng tộc các ngươi mà mẹ ta bắt ta phải học đủ thứ lễ nghi để trở thành một kẻ như ngươi, chịu đủ đòn roi để ghi nhớ các quy tắc ngớ ngẩn, phải chịu bao nhiêu đau đớn để có được khuôn mặt hoàn hảo này! Ngươi nghĩ ta sẽ chịu thua sao?”

Giống như núi lửa sắp tuôn trào, cả người cô như tỏa ra một làn bóng tối căm hận…



"Tiêu rồi."Biểu hiện như vậy của cô ta không phải của một linh sư bình thường nữa rồi, không lẽ…

“Thiên Thiên, cô ta nhập ma rồi. Vốn không còn bình thường nữa. Mau tránh ra đi!”

Đan Dương hét lên, Thiên Thiên vẫn không hề nao núng, y vẫn đứng đấy quan sát quá trình nhập ma của cô ta không rời mắt.

“Nhập ma? Hay để ta xem cảnh giới của Ma tộc và Hắc thần khác nhau ở chỗ nào nhé!”

Lý Liên Hoa đã nhanh chóng bị nhập ma, cả thân thể như một linh hồn di động mở ra chiến trường Ma giới.

Trước khi đạt được mục đích kéo tất cả vào Ma giới thì Phong Vân đã ngay tức thời tấn công cô. Cả hai người rơi vào không gian ma tộc.

Bầu trời lại trong xanh trở lại, những người xung quanh vẫn chưa hết hoảng sợ xôn xao hỏi nhau.

“Muội ấy theo Lý Liên Hoa rồi.”

Đan Dương trầm tư, Hoàng Vĩ Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng:

“Thiên Thiên…”

“Hoàng huynh đừng quá lo lắng, muội muội mệnh lớn nhất định sẽ có Thần Ánh sáng che chở.”

Hắn cười khổ tiếp lời:


“Bảo sao lại thân quen thế này, bảo sao ta lại cứ thấy bất an. Ta gặp muội ấy rồi mà lại không nhận ra, rõ ràng là ta chưa đủ tốt…” Tiểu nội thị ngày hôm đó vậy mà là Tiểu Thiên, tư cách đến phẩm chất đều nổi trội như vậy, thế mà lại không nhìn ra…,

“Huynh gặp muội ấy rồi ư?”

“Có lẽ…”

Hoàng Đan Dương quay lại ra lệnh:

“Bây giờ các ngươi đã nhìn rõ chưa? Ai mới là người các ngươi phải tuân lệnh. Tam công chúa hi sinh thân mình cứu quốc, đức cao vọng trọng, thánh nữ chuyển thế! Hãy tự kiểm điểm về hành động hôm nay đi, nhớ kĩ Thiên Sơn quốc ta không cần phải tranh giành, chiến tranh với ai cả. Tất cả con dân đều là tinh túy của Thần giới. Từ bây giờ người nào tạo phản, dẫy quân sẽ xử trọng tội!”

Tất cả nghe xong đều quỳ xuống khấu đầu trước Hoàng đế, Hoàng Vĩ Kỳ cùng Quân Minh Thành sau khi đàm phán cũng chấm dứt chuyện hôm nay, dân ai nấy về, thành ai nấy giữ…

_____

Hoàng Vĩ Kỳ sau ngày hôm đó vẫn chưa quên được Thiên Thiên, ngày đêm ăn ngủ không yên, cứ nghĩ đến cô nội thị hắn gặp hôm đấy thì lại trầm tư:

“Ta đã hiểu vì sao tổ mẫu lại chọn muội ấy làm quốc sư rồi.”

Hắn tâm sự với Hà công công:

“Lúc nghe muội ấy nói, ta cứ nghĩ một nội thị có thể suy nghĩ như vậy thật đáng khen nhưng với thân phận cao quý, Thiên Thiên thật sự không có khoảng cách nào với dân quân. Kẻ làm vua như ta thật thấy hổ thẹn.”

“Thần thấy người cũng đã làm rất tốt, hết lòng vì bồi dưỡng quốc sư cho đất nước, chỉ đáng tiếc là sai người, kẻ đáng trách phải trách Lý đại nhân dạy người chưa tốt, con cái, thê thiếp đều không được bồi dưỡng đàng hoàng.”


Hà công công là người đã lớn tuổi, những gì về lễ nghi, văn hóa không đúng mực ông đều để ý rõ. Có lẽ vì sự nghiêm khắc này mà không mấy người có hảo cảm tốt với ông. Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy lời Hà công công nói lại rất có lý.

Quy cách ban ra không chỉ để người ta biết cư xử đúng mực mà một mặt nào đó còn dạy con người đúng cách làm người.

Có lẽ trong cung đã nới lỏng luật lệ, quy tắc giảm bỏ qua từng năm nên nhiều công chúa cũng không còn chú trọng phép tắc lễ nghi, Hoàng Vĩ Kỳ xoa xoa thái dương:

“Ngày mai truyền chỉ xuống soạn luật lệ chặt chẽ vào. Thời hạn là một tuần, giao cho Đan Dương phê duyệt.”

Hà công công nghe vậy thì cũng lấy làm vui bèn hành lễ chuẩn bị đi ngay.

Hắn lại bổ sung thêm:

“À đúng rồi. Ngày mai chuẩn bị ngân lượng, cơm gạo, giao cho Hách Văn phát cho người nghèo…”

Hoàng Vĩ Kỳ lại dặn dò thêm vài điều.

Lão ta vừa nghe vừa ghi nhớ trong đầu, Hà công công giờ cũng không biết nên vui hay buồn nữa, người chịu nhiều đả kích như vậy bây giờ lại lấy công việc lấp đầy chỗ âu lo sao?