Một thời gian sau…
“Báo!”
“Bẩm hoàng thượng, quân binh Hàn tướng quân đột nhiên cho rời biên giới tấn công Kim An quốc, tình hình đang rất nguy cấp. Mong Hoàng thượng suy xét kịp thời.”
Hoàng Vĩ Kỳ nghe vậy thì tức giận, không phải Hàn Nguyên tướng quan vẫn ngồi cạnh bàn bạc quốc sự với hắn hay sao:
“Ngươi muốn nói gì về chuyện này không?”
Hàn Nguyên thấy vậy thì cúi đầu trình bày:
“Bẩm hoàng thượng, binh quyền vốn là tam công chúa nắm trong tay đã lâu. Dưới thân phận là quốc sư, thần không thể làm trái mệnh lệnh của người nên không thể rõ mục đích của công chúa…”
Lúc này y cũng không trách hắn mà ra lệnh cho người tới bảo vệ Đan Dương rồi mặc áo giáp chuẩn bị đi ngăn chặn chiến tranh. Việc bấy giờ mới là cấp bách nhất.
____
Bên kia, vị tam công chúa kia đã thành công lấy được binh phù, dưới danh nghĩa của người đứng đầu huy động quân binh đánh Kim An quốc để tránh bị chúng xâm chiếm, lời quân sư đã nói không ai là không tin, tất cả cứ thế theo chân Hoàng Tiểu Thiên lên đường đánh Kim An.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Lúc bọn chúng tới trước cổng thành thì cũng bất ngờ, không có lấy một bóng người:
“Quả nhiên chúng sợ rồi. Chúng đã chột dạ rồi đấy.”
Quân sư kia quả quyết.
“Mấy khi lại có khách quý tới thăm, để mọi người chờ lâu rồi.”
Quân Minh Thành - Thái tử Kim An quốc xuất hiện, hắn cưỡi mình trên một con bạch mã với chiến bào uy nghi tiến ra khỏi cửa thành.
“Ngươi là ai?”
“Chắc ngươi chưa từng thấy ta nhỉ, nữ nhân xinh đẹp kia.” Xem ra nhị đệ nói đúng, một nữ nhân dẫn quân tấn công đất nước ta, đúng là không biết tự lựa sức mình.
“Các ngươi hôm nay chỉ cần biết Kim An sắp lụi tàn rồi, đây mới là thời kì của Thiên Sơn quốc ta!” Nhiệm vụ của ta chỉ cần gây rối loạn thần giới, để hai đại quốc cắn nhau, mục tiêu mới hoàn thành được.
“Ta đến đây để đàm phán.”
Hắn kiên định dõng dạc một lời:
“Ta biết cô chính là quân sư Thần chỉ định nhưng không có nghĩa bọn ta không có…”
“Hoàng Tiểu Thiên!”
Hoàng Vĩ Kỳ thúc ngựa nhanh chóng tới chỗ cô:
“Uổng công ta trân quý muội như vậy, sao muội dám lấy oán báo ân. Muội rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Hắn tức giận xuống ngựa, tên thái tử kia cũng ngơ ngác không biết nên làm gì tiếp theo.
Thời điểm này chắc chắn độc dược đã ngấm vào xương tủy rồi. Hoàng thượng chết ngay trước mặt, dân chúng sẽ nghi ngờ ai đây.
Cô thầm nghĩ rồi lại mỉm cười bước xuống ngựa:
“Hoàng huynh, sao sắc mặt huynh lại kém như vậy?”
Cô cố gắng lớn giọng như muốn cho cả đám quân tinh nhuệ phía sau nghe thấy:
“Huynh đã bị Kim An quốc lợi dụng từ dân quân ta, vậy mà bây giờ còn…” Sao hắn vẫn không có động tĩnh gì thế.
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn cô nói những lời này thì không tài nào hiểu được.
Ngay lúc này một mũi tên đột nhiên bay về phía cô, y ngay lập tức tránh được trong tức khắc. Vĩ Kỳ cũng lập tức nhận ra muội muội hắn bao bọc lại không hề yếu đuối, bệnh tật như hắn nghĩ.
Hoàng Đan Dương xuất hiện trong một bộ trang phục lộng lẫy, đằng sau là một toán quân tinh nhuệ mấy trăm binh lính.
Quân Minh Thành thấy vẻ đẹp tài hoa của nhị công chúa này thì cũng mê mẩn, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Nhất Mộc kè kè bên cạnh cô thì nhìn lại mình đánh giá …
Đan Dương cười nói:
“Sao vậy, đang chờ đại ca ta trúng độc rồi nằm ra đó để khóc lóc sao, Lý Liên Hoa?”
Lý Liên Hoa?
“Hoàng tỷ nói như vậy là ý gì, muội muội không hiểu.”
“Câm miệng, ngươi xứng gọi ta là hoàng tỷ sao!”
Cô đột nhiên tức giận, lúc này đã ra dáng một đại công chúa uy vũ rồi:
“Ta không có nhiều thời gian, tốt nhất là ngươi nên trả lại binh phù, trở về với con người thật của ngươi đi.”
Con người thật?
Hoàng Vĩ Kỳ ngơ người:
“Thiên nhi chuyện này là sao?”
“Tất cả nghe mệnh lệnh của ta. Tấn công Kim An quốc, đây là lời của quốc sư!”
Cô ta không để ý lời hắn nói mà giơ binh phù lên ra lệnh. Không ngờ bọn chúng đều nghi ngờ lẫn nhau, chẳng có kẻ nào dám tiến lên.
“Tiểu liên hoa à, ngươi thấy binh lính của bổn cung có quen thuộc không?”
Đan Dương lên tiếng khiêu khích, cô ta cũng đã nhận ra phần thiếu sót trong quân mình, những gì tinh túy nhất trong đội đều đã nằm trong tay y.
Cô bây giờ mới lộ rõ bản chất ngay tức khắc uy hiếp Hoàng Vĩ Kỳ:
“Vậy thì các ngươi cứ thử làm gì ta xem.”
Hoàng Vĩ Kỳ cũng không tin được thanh kiếm đáng kề trên vai mình là của muội muội mà hắn hết mực yêu thương:
“Cô không phải là Thiên Thiên?”
“Thật tiếc cho ngươi, cô ta vốn không còn trên cõi đời này nữa rồi. Hoàng, Tiểu, Thiên thật đã chết từ lâu rồi!”
Cô ta nói chầm chậm cay nghiến từng chữ như muốn bóp chặt hắn đến khi tắc thở vậy.
Hoàng Đan Dương tức giận nhưng cũng không dám tiến lên:
“Tính toán thế nào lại để sai một bước rồi. Ta đã cố gắng để huynh ấy giải độc, cuối cùng lại nằm trên lưỡi kiếm của ả rắn độc kia. Chuyện này không thể kết thúc như thế được.”
Dương Mộc ở bên cạnh thấy tình hình này thì trấn an cô:
“Người cứ yên tâm. Nhất định sẽ có cách thôi.”