“Thiếu chủ!”
Lâm Nhất nhận được tình báo thì lập tức tới chỗ ở của Bạch Phong Vân. Lúc vào gặp hai người thì thấy y ra hiệu im lặng hắn mới đỡ hấp tấp hơn một chút:
“Người bị sao vậy?”
“Ta cũng không rõ, lúc ta gặp hắn ở bờ hồ… hắn đột nhiên ngất đi, cả người lạnh như băng. Ta cho hắn uống chút nước gừng rồi nhưng mà vẫn không có tác dụng.”
Phong Vân đứng dậy khoanh tay lắc đầu nói.
Hắn tới bên Minh Thần kiểm tra rồi nhăm mặt:
“Hình như lại phát bệnh rồi!”
“Phát bệnh. Lúc trước ta còn tưởng ngươi đùa chứ?”
Lâm Nhất nhìn cô do dự, Phong Vân thấy vậy cũng liền nhận ra mà hỏi thẳng:
“Ngươi có gì muốn nói sao?”
Lâm Nhất khó xử nhìn chủ tử hắn nằm trong đống chăn cũ:
“Ta không biết có nên nói cho cô chuyện này không nữa.”
“Chuyện gì?”
“Bạch cô nương! Cô có thể đảm bảo cho ta không?” Lỡ như lúc người tỉnh lại mà biết ta làm trái ý người, nhất định sẽ bị xử lý cho một trận nhớ đời nhưng vì tương lai của hai người…
“Đảm bảo?”
Phong Vân ngạc nhiên:
“Sao ta lại phải đảm bảo cho ngươi. Hắn tỉnh lại sẽ giết ngươi à?”
“Đại loại thế.”
Hắn cười khổ tiếp lời:
“Bạch cô nương, chắc cô cũng biết thiếu chủ ta có ý với cô nhỉ?”
“Ý gì? Ta với hắn hoàn toàn trong sạch, ngươi đừng nghĩ vớ vẩn!”
Cô nương ngốc này quả nhiên vẫn không nhận ra tình ý của điện hạ…
“Người thích cô đấy! Hiểu chưa?”
Hắn đột nhiên lớn tiếng.
Phong Vân hơi bất ngờ đơ người ra:
“__Hắn coi ta là muội muội. Sao hắn lại có thể?”
“Bạch tiểu thư à Bạch tiểu thư, cô nghĩ mà xem chiếc trâm cài trên đầu cô là ngoài chợ phố bán sao? Có người vì cô mà thức cả đêm để khắc một chiếc trâm gỗ đấy. Hôm qua ta thấy người đã rất mệt rồi nhưng vì một thoáng cảm nhận được khí tức của cô mà đi tìm, sợ cô đi lạc, sợ cô sẽ bị bắt lại…? Tại sao cô vẫn không hiểu như thế?”
Phong Vân sững người ra:
“Hắn như vậy là… thích?” Thích một người là như thế sao?
…
Lâm Nhất sắc thuốc cho Minh Thần, còn dặn cô ngồi yên đấy trông bếp, hắn ngồi xuống điều chế một lúc mấy dược liệu rồi sắc lên gần hai canh giờ. Sau khi cho Minh Thần uống xong, y mới hạ nhiệt được một chút.
…
“Hắn từng trúng độc sao?”
Phong Vân ngồi bên bếp lửa nhỏ phe phẩy chiếc quạt nan thẫn thờ nhìn hắn nằm bất động trên giường.
“Người bị quý phi trong cung hạ độc.”
“Quý phi?”
Cô thoáng ngạc nhiên:
“Công tử Ngụy, sứ thần, con trai của một thương nhân…hắn cũng có nhiều thân phận nhỉ?” Dương Mộc, Minh Thần, cái tên nào mới là của hắn, hay là còn một cái danh xưng khác nữa…
Lâm Nhất nghe vậy lại rơi vào trầm lắng hồi lâu:
“__Ta có thể kể cho cô nghe, nhưng cô có thể giữ bí mật không?”
“Được!” Dù sao thân phận bây giờ của ta cũng chỉ là Bạch Phong Vân của Thanh Vũ môn, Thiên Thiên của U Minh lúc trước gặp huynh ấy…cứ xem như hết rồi đi.
Hắn đặt bát thuốc trở lại trên bàn rồi kể:
“Người không phải sứ thần, cũng không phải con trai thương nhân nào cả mà là thái tử điện hạ Kim An quốc…”
Nghe đến từ thái tử, Phong Vân như nghẹn lại, thật không ngờ hắn cũng là người trong cung…
“Lúc thánh nữ sinh người đã giấu rất kĩ, đợi khi Hoàng quý phi sinh được quý tử mới giả vờ tạo một vở kịch. Lúc người lớn lên vì sợ người sẽ vượt mặt con trai quý phi nên bà ta mới hạ Hàn độc áp chế linh lực của y. Sau đó, cứ vài ba tháng lại phát bệnh một lần, cả người lạnh băng, thậm chí còn không thể tự vệ được một cách bình thường, có lúc đau đớn như kim châm đầy mình, như bị vùi trong tuyết lạnh. Ai cũng nghĩ người bị thánh nữ giày vò chẳng sống được bao lâu. Cho đến một ngày người gặp được tam công chúa, lúc đó còn chưa biết đến thân phận thật của công chúa nhưng người vẫn một mực khẳng định nàng ấy chính là thuốc giải. Rồi người hết lần này đến lần khác trốn khỏi doanh trại để tìm công chúa.”
“Hắn cũng thích tam công chúa sao?”
“Không không không, người sao có thể thích công chúa này chứ, nhưng mà có thể xem y là thuốc giải cũng tốt…”
Hắn không biết giải thích sao cho khỏi gây hiểu lầm giâu ba người bèn nói bừa:
“Cô yên tâm. Ta chưa từng thấy điện hạ thích ai khác đâu!”
Phong Vân gật đầu:
“Vậy sau này hắn sẽ trở thành một vị vua tốt nhỉ?”
“Ta cũng mong vậy, nhưng mà tiếc thay, người lại là nhị hoàng tử. Nếu sớm hơn một chút nữa thì có thể có tấm phiếu thành tân đế rồi.” Ai cũng rõ Kim An quốc tranh giành quyền lực còn đáng sợ hơn chiến tranh.
Hắn cười cười nói.
Phong Vân sắc mặt trầm xuống:
“Nhị hoàng tử?”
“Đúng thế. Đương nhiên tên của người cũng mang họ Quân, còn Dương Mộc gì đó cũng chỉ là tên dùng bên ngoài thành thôi.” Còn tên là gì thì ta không thể nói được. Đây là trọng tội đấy…
Phong Vân nhìn hắn nằm trên giường, sắc mặt bấy giờ lại trái ngược lúc nãy:
“Nhị điện hạ…” Quân Minh Thần, thú vị thật đấy. Không biết toan tính bao nhiêu chuyện, cuối cùng người ngươi từng hại sắp chết lại đang sống sờ sờ xem ngươi ngọ nguậy trên lưỡi hái tử thần. Hay cho việc xem ta là thuốc giải, không biết nhị điện hạ còn muốn lợi dụng ta làm gì nữa. Không lẽ là ngôi vị hoàng đế Kim An quốc, hay là linh khí ở U Minh thành.
Phong Vân đứng dậy bước tới bên cạnh giường hắn:
“Vậy thì ta phải cảm thấy như thế nào mới đúng đây!” Cuộc đời ngươi thật bi thảm, nhưng ta không phải con người lương thiện đâu, đừng nghĩ tới việc coi ta là công cụ của bất cứ ai, cho dù giữa chúng ta có ân tình gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ không cho phép!
“Bạch cô nương chỉ cần chăm sóc người tận tình, nhất định người sẽ cảm động thôi. Tiếc rằng người đã chịu khổ nhiều rồi, nhưng mà dù sao cuối cùng cũng tìm được chân lý để sống.”
Lâm Nhất thu dọn đồ đạc:
“Ta đi tìm dược sư trị liệu cho người. Cô ở đây chăm sóc điện hạ giúp ta nhé. Hôm sau ta sẽ đưa người tới khám cho y.” Giờ này chắc Kì Liên đang ở quân doanh rồi nhỉ?
“Được, ngươi đi cẩn thận!”
Đợi hắn đi rồi cô lại quay về bên giường y, ánh mắt vô cùng phức tạp:
“Có phải ta nên bắt đầu công cuộc báo thù từ ngươi không? Nhị hoàng tử, Quân, Minh, Thần!”