Hai người ngồi hồi lâu trên xe ngựa, Thiên Thiên vẫn âm thầm quan sát sắc mặt của Liễu Thanh Y rồi dè dặt hỏi:
" Người có chuyện gì không vui sao?"
Liễu Thanh Y lắc đầu:
" Đột nhiên nhớ tới chút việc chưa làm xong...!con có đói không?" Ở trong trận đấu hơn nửa ngày chắc con bé cũng mệt rồi...
" Có một chút." Thiên Thiên nhìn y hạ giọng: " Người không muốn biết hôm nay con đã chiến thắng như thế nào sao?"
Liễu Thanh Y nghe vậy thì mỉm cười:
" Ta đã từng nói, người đứng đầu không phải là kẻ dùng vũ lực, có lẽ uy lực của con lớn, chuyện chiến thắng chỉ là chuyện hiển nhiên." Cũng phải nói, lần này con bé có vẻ may mắn khi không gặp phải đối thủ khó lường nào, lại thuận lợi lấy được huy hiệu.
Nhưng kể ra thì quả là có chút bất ngờ...
"..."
" Ngày mai chúng ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ chúc mừng chiến thắng này, con thấy sao?"
" Cũng được ạ."
Thiên Thiên liền gật đầu.
______
| Kim An quốc.
Lâm Nhất vừa trong trại quân doanh ra ngoài thì thấy chủ tử hắn về tới nơi, y vội hớt hải chạy ra bẩm báo:
" Chủ tử, hôm nay hoàng thượng lại tới thăm người, có cả thánh nữ nữa.
Thần đã nói với họ người đi dạo chơi bên ngoài thành, bây giờ vừa hay về rồi, người cũng nên đi gặp hoàng thượng thử xem."
" Ta biết rồi, tối nay ngươi cho gọi Kỳ Liên tới chỗ ta, có chút việc?"
Lâm Nhất nghe vậy thì lo lắng:
" Người tới hội linh chiến nhỏ bé đó để giúp nha đầu kia sao, nhỡ độc tố lan rộng ra sẽ nguy hiểm..."
" Ngươi quản nhiều chuyện thế làm gì, chút thần lực nhỏ nhoi này sao có thể làm gì được ta."
Minh Thần vội cắt ngang lời hắn.
"__ Thần chỉ mong người chú ý long thể một chút, chuyện lớn còn ở phía sau, lúc này người không thể xảy ra chuyện gì được." Điện hạ vẫn luôn kiêu ngạo như thế nhưng mà cuộc chiến này không phải là để phân cao thấp, tranh giành giải thưởng sao, như vậy đâu còn công bằng...
Hắn vào trong lều ngồi xuống:
" Ta biết ngươi đang nghĩ gì nhưng mà...!sau này Thiên nhi rồi sẽ là người mà ngươi không dễ động vào, chỉ là bây giờ muội ấy còn nhỏ chưa phải lúc để chiến đấu với mấy con thú nhãi tép kia."
" __Vâng!" Cái gì mà chưa phải lúc, người là đang lo lắng cho nha đầu kia mà, nhưng cũng không đến nỗi cho cô ấy trở thành người chiến thắng đầu bảng luôn chứ.Vậy thì năng lực của nha đầu này sẽ mạnh đến đâu chủ tử mới quyết định đến hành động này chứ nhỉ.
" Ngươi yên tâm đi, lần này sức khỏe giảm xuống lại đúng với ý ta, đúng lúc đi gặp ông ta rồi."
"..."
____
| Hoàng cung Kim An.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
" Miễn lễ, miễn lễ.
Mau đứng lên đi, long thể con yếu ớt quỳ xuống như vậy không tốt..."
" Tạ ơn phụ hoàng."
Minh Thần đứng lên nhìn vị thân vương trước mặt - Quân Minh Long, ngồi kế bên y là thánh nữ Chu Nguyệt cũng là mẫu thân hắn.
Quân vương vừa gặp đã yêu người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi nhất Kim An quốc bấy giờ này.
Hắn lên ngôi cũng là nhờ công lao to lớn của Chu Nguyệt, bà cũng được phong làm hoàng hậu là vì thế.
Vậy tên thật của hắn chính là Quân Minh Thần - nhị hoàng tử Kim An.
Trước mặt hoàng tộc hắn chính là kẻ mang một bộ dạng yếu đuối bệnh tật, nhưng là con trai của thánh nữ Quân vương cũng rất tỏ ra quan tâm hắn.
Quân vương cũng nhìn ra sắc mặt hắn không được tốt liền nói:
" Ở trong quân doanh học tập là cách tốt nhất nâng cao thể lực của con, nếu thiếu điều kiện gì cứ nói với ta."
Hắn nghe vậy thì che miệng ho mấy tiếng kính cẩn đáp:
"...!Tạ ơn phụ hoàng ban ân."
Hai người cũng chỉ nói với nhau mấy câu xoay quanh cuộc sống trong doanh trại, một lúc sau khi ông rời đi Chu Nguyệt mới từ từ đến bên hắn hỏi han:
" Sắc mặt con không đúng lắm, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
" Con không sao, người dạo này sống vẫn tốt chứ."
" Con hỏi thánh mẫu con câu thừa thãi vậy sao?" Tiểu tử này chẳng quan tâm đ ến thứ bậc gì cả.
" Con biết phụ hoàng sẽ không dám làm gì người mà." Qua một đoạn ánh mắt hắn lại nghiêm túc:" Nhi thần biết người không muốn con bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực này nên mới nói con giả vờ bị bệnh, nhưng mà con là con của thánh nữ người nên con nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt nếu ai dám động đến người."
Chu Nguyệt bị lời nói của hắn làm cho cảm động:
" A Thần, con lớn thật rồi.
Bảo vệ tốt cho mình và tiểu Châu là được, con không cần phải lo cho ta."
" Vâng." Nhưng nếu đã được phụ hoàng ban ân như vậy.
Không làm gì thì thật lãng phí, nếu ông ta biết con hổ này đang đeo một chiếc mặt nạ của con nai vàng yếu ớt thì sẽ thế nào nhỉ.
Mẫu hậu không thích tranh giành quyền lực nhưng ta cũng sẽ không để kẻ không xứng ngồi lên đó đâu.
Do dự một chút Chu Nguyệt lại hỏi hắn:
" __Con xem xem Cửu hoàng tử, Thất hoàng tử mới năm, sáu tuổi đều đã có hôn ước cả rồi, con xem gần gấp đôi tuổi người ta rồi mà vẫn không chịu kết duyên sao?"
Hắn không mấy để ý mà đáp:
" Đời này của con chỉ có mẫu hậu thôi.
Có thê tử sẽ làm mất uy nghiêm của con, có nữ nhân bên cạnh sẽ rất phiền phức."
Chu Nguyệt cạn lời:
" Dù sao cũng là hoàng tử một nước, sau này hậu cung của con sẽ tới mấy trăm người,bây giờ chọn đại một cô nương nào đó kết duyên cho ta hưởng chút phúc phận của người mẹ không được sao?"
Lần nào cũng thế, mỗi lần gặp mặt mẫu thân hắn lại không ngừng nhắc về chuyện này nhưng trước giờ hắn đều phớt lờ, không để ý cứ cho qua chuyện này, lần này Chu Nguyệt mới càng dè dặt nhắc nhở hắn, không biết khi nào mới có một nương tử đàng hoàng.
Hắn do dự nghĩ gì đấy lại mỉm cười:
" Mẫu hậu, nhi thần trước giờ là chưa suy nghĩ thấu đáo tới cảm nhận của người thật nhỉ...!"
Chu Nguyệt ngớ người, hắn cuối cùng đã thông suốt rồi sao?
Hắn tiếp lời:
" Nhi thần cũng đang thích một cô nương, nhưng mà có lẽ cô ấy không...!" biết thích một người là thế nào.
" Cái gì!"
Chu Nguyệt đột nhiên nổi giận đập bàn đứng dậy:
" Con trai ta, quốc sắc thiên hương thế này, được con thích rồi mà còn không biết phúc phận hay sao?" Hiếm khi thấy nó nghĩ sáng suốt lên một chút như vậy lại gặp phải ca khó, con gái nhà ai vậy, ta tuyệt đối không chấp nhận thê tử nó như vậy.
Minh Thần vội kéo tay y ngồi xuống:
" Người bình tĩnh chút, chỉ là bây giờ tình cảnh của con thế này không tiện để kết duyên với ai.
" Với lại nàng ấy còn ngốc quá không thể nói đến chuyện đại sự với ta được...
" Con đang lo lắng về bệnh tình của mình sao?" Tình trạng giả bệnh của nó...
Chu Nguyệt lại thở dài: " Vậy thôi được, chuyện này tạm thời gác qua một bên đã." Mặc dù rất muốn chơi với con dâu tương lai nhưng mà tình huống này của Thần nhi vẫn không tiện, cũng không thể vạch trần nó với thiên hạ.
Xem ra đường tình của A Thần nhà ta sẽ vất vả rồi!
" Nghe người cả!".