Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 66




Editor: huyetsacthiensu

Hai người ngồi trên xe ngựa, A Đoàn nhìn thoáng qua Ngô Đồng không đeo mặt nạ, dừng một chút, cẩn thận lại nhỏ nhẹ mở miệng “Thái Tử ca ca, lần này huynh sẽ ở lại bao lâu?” Tay cũng túm vạt áo của mình, lúc mình nói chuyện với tam ca còn không để ý, nhưng bây giờ Vệ Trường Hận biến thành Thái Tử ca ca, thì lại vô cùng không hy vọng chiến tranh xảy ra.

Cũng muốn phi phi hai lần chính mình, miệng quạ đen, còn nói cái gì mà không quá hai năm Vệ Trường Hận nhất định sẽ qua lại chiến trường.

Ngô Đồng nghiêng đầu, buồn cười nhìn A Đoàn giống cô dâu nhỏ bị ủy khuất, không trả lời. Cánh tay dài duỗi ra, một tay để trên thắt lưng A Đoàn, một tay ôm dưới hai chân A Đoàn, sau đó thoải mái bế A Đoàn lên, đặt A Đoàn ngồi trên đùi mình, hai tay cũng giữ lấy như đem cả người nàng ôm vòng vào trong ngực.

“Lưu luyến không muốn ta đi như vậy sao?”

Từ lúc Ngô Đồng bắt đầu động tác A Đoàn đã đờ đẫn, thậm chí lúc bị ôm giữa không trung sau đó được bế ngồi trên chân hắn hô hấp cũng dừng lại, lúc này chỉ biết ngây ngốc nhìn Ngô Đồng, còn chưa phản ứng kịp, khẽ nhếch miệng, ngốc một lúc. Ngô Đồng lại bị lấy lòng, thấp giọng cười khẽ, lồng ngực cũng hơi rung động.

Khom người hôn một cái lên trán A Đoàn.

“Ngốc cô nương của ta, mau hồi thần.”

A Đoàn chớp chớp mắt, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt đang bình thường nháy mắt thay đổi chuyển thành màu đỏ, dưa tay đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Ngô Đồng, cúi đầu nói nhỏ đến mức không nghe thấy “Huynh, huynh không cần dựa vào gần muội như vậy…” Thái Tử ca ca sao lại biến thành bộ dạng như này, đột nhiên thay đổi thành người rất nhiệt tình, không chống đỡ được…

A Đoàn cúi đầu, Ngô Đồng chỉ có thể nhìn thấy hai hàng mi của nàng đang không ngừng run rẩy cùn vành tai phiếm đỏ, bộ dáng ngượng ngùng, thật là làm cho Ngô Đồng cực kỳ thỏa mãn. không để ý phản kháng của nàng lại ôm chặt người vào trong ngực một lần nữa, cố ý ở vành tai phiếm đỏ nhẹgiọng nói “Vì sao lại muốn cách xa ra chút, ta thấy nàng cũng rất thích mà.”

Đủ rồi!

A Đoàn ngẩng đầu lên thật mạnh sau đó túm lấy bả vai Ngô Đồng, dùng lực cắn thật mạnh xuống!

Cho huynh đùa ta này, cắn chế huynh! Sao Thái Tử ca ca lại thay đổi thành hư hỏng như vậy!

Ngô Đồng không bị ảnh hưởng, chỉ là xoa xoa cằm A Đoàn vì dùng sức mà căng lên “Ngoan, đừng làm đau răng, đau rồi khóc, cuối cùng người đau lòng vẫn là ta.”

A Đoàn: …

Quân địch quá mạnh, phe ta hoàn toàn thất bại. A Đoàn nản lòng, tốt xấu gì cũng đã trút hết một lần, tuy rằng không để lại chút dấu vết gì trên bả vai cứng rắn kia. Ngẩng đầu trừng Ngô Đồng, mày nhăn thật chặt, hai gò má vẫn nóng bỏng, cố gắng trấn tĩnh “Huynh còn chưa trả lời khi nào huynh lại đi nữa đó!”

“Lần này không được gạt muội, không cho phép không từ mà biệt, không cho phép từ biệt không rõràng, huynh phải cho muội biết khi nào đi khi nào về, phải xác định thời gian!”

Đưa tay níu áo Ngô Đồng, hỏi từng câu rõ ràng.

Được rồi, sự tin tưởng đối với mình ở chỗ tiểu nha đầu đã thay đổi không đáng giá một đồng. Bất đắc dĩ lắc đầu cười một cái, đưa tay ôm A Đoàn vào trong ngực càng chặt, nghiêm túc cam đoan “Lần này sẽkhông đi nữa, nhưng mà Thái Tử vẫn chưa thể trở về, ta dùng thân phận Vệ Trường Hận ở lại.”

A Đoàn nghe vậy dừng một chút, không hỏi vì sao không dùng thân phận thật, Thái Tử ca ca luôn có lý do của huynh ấy. Nhưng Vệ Trường Hận cũng không đi? “Nếu biên cương lại xảy ra chiến sự thì phải làm sao? Thân phận của Vệ Trường Hận bây giờ rất được lòng dân, dân chúng ủng hộ huynh, cũng có thể chấp nhận việc huynh tạm hồi kinh nghỉ ngơi.”

“Nhưng nếu thời gian quá dài, sẽ khiến cho nhiều người bất mãn.”

Có tài nhưng lại không muốn đi, người bên ngoài sẽ không đồng ý, hơn nữa còn là quốc gia đại sự, liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người.

A Đoàn nghiêm túc hỏi, Ngô Đồng cũng không coi nàng là con nít, mà nghiêm túc trả lời.

“Người địa vị cao quan trọng nhất là gì? Là nhìn người, dùng người.”

“Mấy năm nay ta ở biên cương là có lý do của mình, nhưng ta cũng không thể suốt đời ở đó, biên cương quan trọng, ở đây cũng quan trọng không kém. Bổn phận của ta là ở đây, chiến sự ở bên cương tất nhiên có tướng lĩnh khác xử lý. Nếu xử lý không tốt, nhất định phải thay người.”

“Ta sẽ không trở về đấy nữa.”

Tuy rằng việc đi biên cương không phải là ý nghĩ nổi lên nhất thời, mà đã ngiêm túc suy nghĩ qua. A Đoàn cần rời xa mình, mình cũng cần được cứu rỗi, cần phát tiết, chiến trường là nơi phát tiết tốt nhất không cần nghi ngờ, thời khắc sống chết là lúc không có nhiều tâm tình suy nghĩ tình cảm trai gái, đầu óc bị chiếm hết, không cần chịu đựng nỗi khổ tương tư.

Cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung, A Đoàn gặp được những hạng người gì, nàng có khó khăn gì không thể giải quyết, sau khi rời khỏi mình nàng có thể trôi qua được không. không thể để mình có thời gian nghỉ ngơi, nhất định lúc nào cũng làm cho mình bận rộn, luôn luôn duy trì trạng thái bận rộn mới không nghĩ đến nàng.

Cũng sợ mình không kiềm chế được chạy về.

“Mấy năm nay ta cũng nhìn trúng rất nhiều người, tin là nếu không xảy ra chiến dịch gì đặc biệt lớn, bọn họ đều có thể giải quyết.”

A Đoàn hơi hơi ngửa đầu, mắt to bình tĩnh nhìn Ngô Đồng, bộ dáng nghiêm túc, giống như học sinh đang lên lớp. Ngô Đồng đưa tay nắm chóp mũi nhỏ nhắn xnh đẹp của nàng “Hơn nữa không phải Tam ca của nàng đi biên cương sao? Nếu như ta trở về đấy, nàng nghĩ Tam ca của nàng còn có cơ hội trở nên nổi bật hơn người sao?”

Tự tin nói như chuyện đương nhiên.

A Đoàn hất đầu đem cái tay đang quấy phá ở trên mũi bỏ ra, không phục nhăn mũi một cái lại khôngphản bác. Được rồi, dựa vào thành tựu của hắn bây giờ, Tam ca thật sự không đấu lại hắn. Nhưng vẫn không quên nói chuyện cho Tam ca nhà mình “Đó là bởi vì Tam ca mới đi, cho huynh ấy thời gian vài năm, nhất định sẽ không kém so với huynh!”

“Điều này đương nhiên ta biết, Tam ca của nàng trời sinh là người đi theo con đường này.”

Nếu như không phải Hứa Triệt Minh là người có thiên phú ở phương diện này, mình sẽ không để hắntòng quân. Hứa Triệt Minh ở đời trước hơn mười tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với sinh hoạt ở quân doanh, hia mươi tuổi lên chiến trường, chỉ cần ba nắm đã lên phó tướng. Đời này hắn được huấn luyện từ nhỏ, có thể nhìn xem hắn có năng lực gì.

thật chờ mong.

Nghe được Ngô Đồng ca ngợi Tam ca nhà mình, cuối cùng A Đoàn cũng cảm thấy dễ chịu, hừ hừ hai tiếng “Tất nhiên, cũng không nhìn xem đó là ca ca của ai!”

Lúc này còn không quên khen chính mình nữa sao? Bộ dáng kiêu ngạo làm cho Ngô Đồng lại ngứa tay, nghe theo ý nghĩ của mình, nâng tay cù nách A Đoàn, A Đoàn không chịu bắt đầu chống lại.

Người đánh xe nghe được trong khoang xe truyền đến tiếng cười đùa, quay đầu nhìn lướt qua cửa xe đóng chặt, tốc độ chậm lại.

Xe ngựa tạm dừng, A Đoàn nghiêng đầu nghe thấy tiếng mở cửa, đến rồi sao? Từ trên người Ngô Đồng bò dậy, ngồi vào bên cửa sổ lặng lẽ kéo mành để ra một khe hở nhìn ra bên ngoài. không phải cửa chính mà là cửa hông, cũng không cần lệnh bài mở cửa, để xe ngựa đi luôn vào.

Tiếng bánh xe vang lên, nhẹ nhàng tiến vào phủ tướng quân.

A Đoàn nhìn Ngô Đồng cũng kệ nàng, đưa tay sửa lại quần áo vừa rồi ồn ào chơi bị vò nát, cầm lấy mặt nạ bên cạnh đeo lên, lăn qua lăn lại xong bản thân lại ngồi xuống bên cạnh A Đoàn, A Đoàn vẫn đangnhìn người bên ngoài, Ngô Đồng cũng không nói lời nào, chỉ giúp nàng sửa sang lại quần áo, tóc tai.

A Đoàn thuận thế tựa vào ngực Ngô Đồng, tay còn đang nắm mành cửa, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Sửa sang xong quần áo, tóc tai, sau đó cầm lấy áo choàng bên cạnh vây lên người A Đoàn. Cơ thể nàng có tính hàn, từ nhỏ đã không chịu được lạnh, vừa vào thu tay chân đã lạnh băng, phải chú ý, nếu không sẽ bị ốm từ thu sang xuân.

Xe ngựa dừng ở một vườn hoa nhỏ, Ngô Đồng xuống trước, sau đó đưa tay, A Đoàn theo sát phía sau. Nhìn thấy hắn vươn tay còn hơi ngại ngùng, hiện tại hắn đang mang mặt nạ, người bên ngoài đều cho rằng hắn là Vệ Trường Hận, không đưa tay ra. Ngô Đồng cũng không thu tay lại, đứng bên cạnh xe ngựa, thân hình thon dài đứng thẳng, lẳng lặng chờ A Đoàn.

Lúc Thái Tử ca ca không cười nhìn có chút lạnh hơi dọa người, bây giờ đeo lên mặt nạ màu bạc, cảm xúc lạnh lẽo, tăng thêm lãnh khốc, nghiêng đầu, không do dự nữa đặt tay lên. Băng lãnh Thái Tử ca ca là của người khác, Thái Tử ca ca của mình rất tốt, việc gì hắn cũng có thể xử lý tốt.

Bàn tay non mềm đặt trong lòng bàn tay, Ngô Đồng mỉm cười, bước lên một bước, ôm ngang người A Đoàn từ trên xe xuống dưới. Vừa xuống xe, A Đoàn lập tức giãy ra, tiếp theo sửa sang lại quần áo không dám nhìn sắc mặt của người bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn nổ tung. Ngô Đồng lại ngứa tay, bóp bóp hai má nóng bỏng của nàng “không cần lo lắng, nơi này đều là người của ta.”

Lúc này A Đoàn mới ngẩng đầu lên nhìn, rất nhiều người, bao gồm cả những người thỉnh an ở bên trong, tất cả đều nhìn chóp mũi của bản thân, không có ai ngẩng đầu nhìn. Bây giờ mới hài lòng, liếc mắt giận nhìn Ngô Đồng, ngẩng đầu, bước nhanh về phía trước. Ngô Đồng lại bật cười, phất tay để mọi người lui xuống, còn mình thì đuổi kịp bước chân của A Đoàn.

Đưa tay kéo lấy tay nhỏ bé của A Đoàn “Tuổi nhỏ nhưng tính tình không nhỏ đâu.”

Biết giãy không ra A Đoàn cũng không làm chuyện vô ích, đối với Ngô Đồng phải áo dụng chính sách không để ý, không nhìn, không nghe, chỉ đánh giá cảnh trí xung quanh, trên mặt rõ ràng viết đừng chọc ta! Ngô Đồng yêu cực kỳ lúc A Đoàn bày ra bộ dáng tiểu tính tình, lúc này chỉ cảm thấy mỹ mãn, cũng không trêu nàng nữa, lẳng lặng ở bên nàng nhìn cảnh vật, mình cũng lần đầu tiên đến đây.

Phủ tướng quân này mới sửa lại, lúc đầu ở đây là phủ một vị vương gia tiền triều. Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ sửa lại, tất nhiên không ai dám làm biếng. Khắp nơi đều là non bộ nước chảy, điêu lan họa trụ (lan can được điêu khắc, cột trụ được vẽ trang trí), hành lang màu đỏ thắm tươi đẹp, hình như còn có thể ngửi được mùi sơn vừa quét. đã vào giữa thu mà nơi này vẫn còn màu sắc rực rỡ, đếm thấy Thu, Cúc có hơn mười loại, còn có những loại hoa cỏ A Đoàn không biết tên.

“Cảm thấy nơi này thế nào?” Ngô Đồng cười nhạt hỏi.

A Đoàn đã quên chuyện vừa rồi, nghe vậy lại nhíu mày, do dự nói “Nơi này rất đẹp, chỗ nào cũng rất đjep, nhưng mà muội cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhìn có hơi mất tự nhiên…”

Ánh mắt Ngô Đồng nhìn về phương xa “Có phải cảm thấy đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo không có hơi người?”

A Đoàn chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu.

Nơi này rất đẹp, nhưng mà không có dấu vết người ở, tất cả đều mới tinh, như tranh vẽ, rất đẹp, nhưng mà không có cảm giác chân thực. A Đoàn nghiêng đầu đánh giá cảnh vật xung quanh, trước mắt đột nhiên bị bàn tay to che khuất tầm mắt, quay đầu, nghi ngờ nhìn Ngô Đồng.

Ngô Đồng cúi đầu nhìn A Đoàn, trong con ngươi đen nhánh là ý cười.

“Bây giờ nam chủ trở lại, còn nữ chủ thì sao, nữ chủ bao giờ mới có thể vào ở?”