Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 101-2




Sau khi An Dương nghe được những lời của A Đoàn suy nghĩ một lúc, lúc sau đột nhiên cười không ra tiếng. Cũng chưa nói gì, chỉ hỏi “Ta hỏi ngươi, Đại ca ta cần phải có thế lực bên ngoài giúp đỡ mới có thể lên ngôi được hay sao?”

Lắc đầu, không chút do dự.

Nếu Thái Tử ca ca cần những cái đó, lúc trước huynh ấy cũng không cần phải khăng khăng cố chấp đến biên cương. Bây giờ danh vọng của huynh ấy đã đạt đến trình độ không thể với tới, quả thật chính là lòng dân đều hướng vào, cần gì thế lực bên ngoài giúp đỡ nữa?

“Vậy là được rồi.” An Dương gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo là sức mạnh thật sự “không sai, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, nhưng nếu như là thuyền cực lớn, chỉ sóng biển động trời mới có thể lay động thì sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đoàn đờ đẫn trong nháy mắt, An Dương cười “Ngươi coi thường Đại ca ta.”

Càng coi thường chính ngươi.

nói đến đây sao An Dương còn không hiểu nữa? Chẳng qua là Đại ca muốn thăm dò chỗ sâu nhất trong lòng A Đoàn một chút thôi. Từ nhỏ A Đoàn đã ổn trọng, có tâm trạng gì cũng không thể hiện ra bên ngoài. Bản thân với nàng cùng nhau lớn lên, nhiều lúc cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì, A Đoàn có tâm sự cũng không biết nói với người bên ngoài, chỉ biết một mình suy nghĩ.

Vốn tưởng chỉ có mình mới bị nàng đổ một bức tường ngăn cách như vậy, không ngờ Đại ca cũng bị như vậy.

Vừa nghĩ đến Đại ca không gì là không làm được của mình thật ra cũng không có cảm giác an toàn, vậy mà lại nghĩ ra ý tưởng này để thăm dò, làm sao lại cảm thấy buồn cười như vậy chứ? Bản thân tuyệt đối sẽ không chỉ điểm cho nàng, dù sao cả hai người bọn họ không phải là người kia thì không được, sớm muộn gì cũng ở cùn một chỗ với nhau. Ở giữa có chút gập ghềnh, cứ coi như là một chuyện vui.

Bản thân chỉ cần ngồi xem kịch vui là được.

Hừ, ai bảo hai người các ngươi lừa gạt ta lâu như vậy!

Lời này làm cho A Đoàn kinh hãi, trực tiếp làm cục diện phức tạp mấy ngày nay của A Đoàn phá vỡ. Đúng rồi, mấy ngày nay bản thân vẫn từ dùng những suy nghĩ thông thường để suy nghĩ chuyện này, nhưng căn bản Thái Tử ca ca không phải là người thường! Cho dù là Thái Tử, nhưng trong lịch sử cũng có Thái Tử đích thân dẫn binh, nhưng đó cũng là quang minh chính đại, còn chưa từng thấy ai giống nhà mình, không nói một lời nào còn thay tên đổi họ đến biên cương ngây ngốc vài năm!

Từ trước đến giờ hắn đều không phải là người làm chủ từng bước một!

Như vậy, ý của hắn là sẽ không nạp trắc phi đúng không? Nhưng những cô nương kia phải làm thế nào, nếu như các nàng ấy chủ động ra tay, mình đáp trả lại thì không có trở ngại gì. Nhưng nếu các nàng ấy vẫn không xuất hiện trước mặt mình, chẳng lẽ mình còn phải đuổi đến? Ít nhất bây giờ các nàng ấy không nhắm vào mình.

Tùy tiện “Trừ bỏ”người bên ngoài, bản thân thật sự không làm được. Nhưng nếu mình không ra tay, những người đó sẽ thật sự trở thành trắc phi hoặc thị thiếp của tt ca ca thì làm sao?” Vậy quãng đời còn lại của mình chỉ có thể hối hận trong lòng thôi!

Khó có thể nhìn được bộ dáng A Đoàn rối rắm như thế này, trong lòng An Dương còn có chút bất bình nho nhỏ lúc này đã biến mất sạch sẽ. Đương nhiên sẽ không tiếp tục khuyên, chỉ biết xem kịch vui. Cười nói “Ngươi yên tâm đi, Đại ca làm như vậy nhất định có lý do của huynh ấy, nếu ngươi không biết làm như thế nào, đi một bước tính một bước.”

“Dù sao chuyện còn chưa xảy ra, gặp chiêu phá chiêu đi.”

A Đoàn không có động tĩnh gì, không biết Đại ca có sốt ruột không? Ai da, sao mình lại muốn nhìn thấy Đại ca sốt ruột như vậy chứ?

Nghe vậy, A Đoàn lại rối rắm nửa ngày, cuối cùng cũng đồng ý lời này. Bên kia Thái Tử ca ca muốn gặp chiêu phá chiêu, danh sách bên này cũng nên như vậy. Để mình chủ động ra tay hại người, nói thật, lòng mình không làm được, chỉ có thể làm tốt công tác phòng bị trước. Thở ra một hơi, tạm thời bỏ qua rối rắm trong lòng.

Động tác đang giơ tay về phía chén trà chợt dừng lại, sau đó nhìn thẳng về phía An Dương nói thẳng “Mấy ngày nay ngươi có gặp mặt Đại ca ta không? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?” Nếu không sao vừa rồi Đại ca lại kỳ quái như vậy, không phải huynh ấy vẫn luôn tránh An Dương như rắn rết soa, sao lại còn để mình nói chuyện thật tốt nữa?

Lúc trước mình sẽ không hỏi một câu.

Ánh mắt An Dương nhanh chóng chớp mấy cái, trên khuôn mặt tươi cười cũng như được trang điểm, chỉ nhìn xung quanh chứ không nhìn A Đoàn. Bộ dáng vừa nhìn là biết có chuyện gì đó! A Đoàn gian xảo đến gần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm An Dương “nói mau!”

Sau khi ngại ngùng một phen, tính tình An Dương suy cho cùng cũng lanh lẹ lại trực tiếp gật đầu.

“Đúng, hôm kia tâm trạng không tốt, uống hơi nhiều rượu liền mượn rượu làm càn đi tìm Đại ca ngươi, sau đó chặm mặt Đại ca ngươi. Ta hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì sau đó, ấn tượng cuối cùng của ta là ta trực tiếp nhào vào trong ngực hắn khóc lớn.”

“Sau đó thì sao, sau đó thì sao, ngươi cũng không hỏi lại mấy người đi bên cạnh sao?!”

Lòng hiếu kỳ của A Đoàn bị khơi ra, quá hiểu bộ dáng sát phong cảnh của Đại ca nhà mình là như thế nào!

nói đến đây An Dương càng ảo não, không che giấu dã tâm của mình chút nào “Đương nhiên là ta muốn hỏi rồi, nhưng đó là ở đâu? Đó là Đông cung! Đại ca của ta cũng không biết dây thần kinh não nào bị đặt sai chỗ rồi, mặc kệ ta hỏi như thế nào cũng không nói cho ta biết! Những nô tài kia cũng đáng giận, miệng người sau còn cứng hơn người trước, một chữ ta cũng không hỏi được!”

Đột nhiên cười, ghé sát vào A Đoàn, trên mặt cũng là nụ cười gian xảo.

“Bên này ta không hỏi được, nếu không ngươi hỏi Đại ca ngươi một chút xem?”

Bản thân cũng muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, mình đã ăn bao nhiêu đậu hũ của Hứa Tiêu Nhiên, ăn bao nhiêu!

Tìm Đại ca hỏi? A Đoàn nghĩ trên mặt Đại ca nhà mình luôn là nụ cười nhẹ nhàng, nghĩ đến người mà Tam ca nghịch ngợm sợ nhất lại là Đại ca, còn nói Đại ca là Hổ mặt cười… Nhưng mà bản thân mình cũng muốn biết! Cắn răng gật đầu, Đại ca luôn luôn không thật sự xử lý mình, hơn nữa mình cũng chỉ là muốn biết sự thật thôi, chắc là, sẽ không sao đâu…

Ở trong cung của An Dương một ngày, trong lúc Giang Vạn Lí trong tối ngoài sáng nhắc nhở nói có muốn đi qua Đông cung một chuyến hay không, bị A Đoàn với An Dương đồng loạt không để ý đến. không dễ dàng gì ra hỏi cung điện của An Dương, A Đoàn vung tay lên, trực tiếp nói về nhà. Lúc này Giang Vạn Lí mới nóng nay, thì thầm ở bên cạnh A Đoàn “Tiểu thư, người không đến thăm Thái Tử điện hạ sao?”

Bây giờ có thể quang minh chính đại nhìn thấy đó!

A Đoàn nghiêm trang quay đầu “Nam nữ thụ thụ bất thân, không thể lén lút gặp mặt.”

Những lời này làm cho Giang Vạn Lí bị chặn họng không thốt ra đươc lời nào, hai người đã sớm khôngtrong sạch rồi, được chứ! Bây giờ mới biết kiêng dè không phải là bịt tai trộm chuông* sao, còn khôngbằng thẳng thắn đi! A Đoàn căn bản là không cho Giang Vạn Lí cơ hội nói gì, lập tức lên kiệu nhỏ. Lúc này Giang Vạn Lí chỉ có thể dở khóc dở cười.

Bịt tai trộm chuông (YỂM NHĨ ĐẠO LINH): tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy)

Gia, không phải là nô tài không lừa tiểu thư đến, mà là cô nương quá kiên định, nô tài không lừa được!

không biết ngài đã đắc tội với tiểu thư lúc nào, tự ngài hãy nghĩ cách đi, nô tài đã hết cách rồi.

Đổi từ kiệu nhỏ lên xe ngựa, chẳng bao lâu đã đi ra khỏi cửa cung, lại đi về phía trước một lúc thì nghe thấy tiếng người. Lúc này mặt trời vừa lặn, ánh sáng còn sót lại của mặt trời chiếu xuống mặt đất ấm áp. Chơi với An Dương một ngày, tâm sự nặng nề mấy ngày nay đã được giảm bớt. An Dương nóikhông sai, nếu bản thân mình đã nghĩ không ra, vậy thì đi đến đâu hay đến đó vậy.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Lòng tràn đầy hứng thú vém rèm xe lên để ra một khe hở nhìn về những người bên ngoài, trong đầu đang nghĩ xem làm sao moi được từ trong miệng Đại ca “Chân tướng”. Lúc này xe ngựa đã đến khu náo nhiệt, hai bên che kín những sạp nhỏ, âm thanh hét to của đám tiểu thương vang lên bên tai không dứt. A Đoàn đang nhìn hăng say, đột nhiên xe ngựa dừng lại, A Đoàn suýt nữa ngã xuống khỏi chỗ ngồi.

Bên ngoài cũng truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.

Đụng vào người nào sao?

Giang Vạn Lí rất nhanh đã chui vào bẩm báo.

“Tiểu thư, vừa rồi có một cô nương mang khăn che mặt đột nhiên từ bên cạnh chạy ra, xe ngựa của chúng ta tránh không kịp nên đụng phải, người đã hôn mê, không thấy máu, chắc là não bị chấn động.”

Trong giọng nói không có kinh hoảng, chỉ là nghi ngờ. Vừa rồi mình nhìn thấy, cô nương kia như là bị người đuổi theo nên chạy ra, mình nhìn ra đằng sau, đúng là có mấy người đáng nghi nhìn thấy xe ngựa nhà mình thì rút lui, nhưng việc này không có nghĩa là sự thật, nói không chừng chỉ là giả vờ thôi?

Bây giờ danh tiếng của tiểu thư nhà mình đang cao, hôm nay tiến cung nên trên xe ngựa có mang ký hiệu của Hứa gia. Bị người có lòng không tốt nhận ra rồi gài bẫy cũng là bình thường, không thể khôngnghĩ như vậy.

A Đoàn cũng cho rằng đây không phải chỉ là chuyện đụng phải người đơn giản như vậy, nhưng mặc dù không xuống khỏi xe cũng có thể nghe được âm thanh bên ngoài càng lúc càng to. Suy nghĩ rất nhanh một lúc lập tức nói “Nếu là một cô nương, ngươi dẫn người đến đây đi. Để một người ở lại đây canh chừng xem có người nào đến tìm nàng ấy hay không, lại phái một người khác đi điều tra xem đây là ai.”

“Cuối cùng thông báo về phủ mời sẵn đại phu, phải nhanh lên.

không cần biết có phải nhà mình sai hay không, việc này xảy ra dưới sự chứng kiến của nhiều người, là bản thân nàng ấy đụng vào. Giang Vạn Lí đã dám nói như vậy, tất nhiên có thể tìm thấy nhân chứng. một khi đã như vậy, sẽ không sợ nàng ấy đổ tội lên người mình. Trước hết đem người về, cũng khôngthể để cho người khác chê cười được!

Giang Vạn Lí cũng biết rõ xử lý như vậy là tốt nhất, đồng ý, chui ra khỏi xe ngựa.

Chẳng bao lâu sau Giang Vạn Lí ôm một cô nương một thân váy áo trắng chui vào xe ngựa, hai mắt cônương kia nhắm nghiền, đeo khăn che mặt nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy một đôi mi thanh tú đen như vẽ, vết đỏ trên trán trơn bóng nhìn thấy mà kinh hãi, nhìn thấy đã chuyển sang xanh tím. Xe ngựa lại tiến lên phía trước, lần này hướng về nhà với tốc độ nhanh hơn.

Cho dù như thế nào, nàng ấy bị ôm lên xe ngựa nhà mình, không thể để nàng ấy gặp chuyện khôngmay được.

A Đoàn nghiêng đầu nhìn về phía cô nương trẻ tuổi đang bất tỉnh nhân sự, không lấy mạng che mặt của nàng ấy xuống, chỉ nhìn chất liệu quần áo của nàng ấy mà xuất thần. Đưa tay sờ sờ, mỏng như cánh ve, ngón tay nhẹ trượt, nhẹ nhàng kéo một cái, mặc dù ánh sáng trong xe ngựa có chút lờ mờ, cũng mơ hồ, giống như sương mù bình thường.

Nguyệt Ảnh sa.

Loại chất liệu này, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.

Đương nhiên không thể mang người về nhà mình, trực tiếp mang đến phòng khách, đại phu cũng đã ở đó từ sớm. Trần thị nghe được tin tức cũng đứng chờ, lúc này thấy người trở về lập tức để đại phu đến khám, sau đó đánh giá A Đoàn từ trên xuống dưới, nhìn thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới có tâm trạng hỏi Giang Vạn Lí rốt cuộc là có chuyện gì.

Giang Vạn Lí nói lại những lời vừa nói với A Đoàn, lần này còn nói những gì mình nhìn thấy, những gì mình đoán cũng nói ra hết. Cuối cùng còn cam đoan với Trần thị “Phu nhân yên tâm, tiểu thư nói nô tài để lại một người ở lại chỗ kia, nô tài cũng đã lệnh cho hắn tạo quan hệ với những người xung quanh, nhân tiện điều tra tình huống.”

Trần thị gật đầu, lần này A Đoàn xử lý không sai. Trong tình huống này chỉ có thể đưa người về, nếu là vô tình thì thôi. Nếu là cố ý, dù là có người làm chứng là do nàng ấy chạy loạn gây nên, nhưng người ngã vào xe ngựa mình là sự thật không thể chối cãi, nếu bỏ mặc không quản sẽ bị người có lòng khôngtốt lấy ra nói.

không chỉ muốn đưa nàng ấy về, còn muốn làm cho nàng ấy bình an vô swh.

Cũng may cô nương kia không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị đụng vào đầu nên mới ngất xỉu, máu ứ đọng trên đầu cũng không nghiêm trọng, một lát nữa sẽ tỉnh lại, xoa chút thuốc tiêu viêm là được. Bên này đại phu vừa đi, bên kia người đi điều tra đã trở lại, nói đây là thứ nã của Hộ bộ thị lang, Trương Ninh An.

Động tác của A Đoàn chợt dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía gã sai vặt, nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi từng câu từng chữ rõ ràng “Ninh trong yên tĩnh, An trong an nhiên sao?” Giọng điệu bình tĩnh đến dị thường.

Gã sai vặt không dám ngẩng đầu nhìn A Đoàn, chỉ cúi đầu trả lời.

“Bẩm Tam tiểu thư, đúng vậy.”

Hóa ra, người thứ nhất trên danh sách là thứ nữ của Hộ bộ thị lang, chẳng trách mình không có chút ấn tượng nào với nàng ấy.