Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 876




CHƯƠNG 876

Đột nhiên, Hồ Minh Chính giống như nhớ ra cái gì đó, cười đầy quỷ dị: “Cậu sẽ không bị người khác mắng chỉ biết ăn bám, trong lòng không cân bằng chứ? Cho nên bức thiết muốn trở thành chủ tịch của một tập đoàn, đánh tan nghi ngờ của người bên ngoài?”

Vương Nhất bỗng bật cười, ngay cả giải thích cũng lười giải thích.

“Vậy được thôi, nể tình cậu làm người ở rể làm vất vả như vậy, tôi cho cậu một cơ hội cạnh tranh công bằng với tôi.”

Hồ Minh Chính từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất, giọng điệu bình thản, giống như cho cơ hội này là sự bố thí rất lớn cho anh.

“Ông chủ lớn, đừng phí lời với cậu ta, tôi giúp cậu giải quyết.”

Sắc mặt của Tăng Quốc Vinh ở đằng sau u ám, nói.

Vương Nhất lại khoát tay: “Anh chắc chắn?”

“Không sai, chúng ta chơi một trò chơi, tên của trò chơi là ‘bịt mắt bắt dê’.”

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười dữ dằn: “Đám phế vật nhà họ Thẩm đó quả thật giao vị trí chủ tịch cho cậu, nhưng không đại biểu cậu chính là chủ tịch thật sự, cho dù cậu có thỏa thuận chuyển nhượng, không có phiếu bầu của hội đồng cổ đông trong tập đoàn, cậu vẫn không làm được chức này.”

Vương Nhất không lên tiếng, nghe Hồ Minh Chính nói tiếp.

“Tôi cũng giống vậy, nếu không có phiếu bầu của những cổ đông này, là không ngồi được vào vị trí này. Vậy nên mới có trò ‘bịt mắt bắt dê’ này.”

“Cổ đông lớn nhỏ tổng cộng có 12 người, hai bên chúng ta đều có 12 ngày đi giành được sự ủng hộ của những cổ đông này, 12 ngày sau, ai có được nhiều phiếu bầu thì người đó làm chủ tịch mới, như thế nào?”

Vương Nhất còn chưa lên tiếng, Hồ Hoàng Việt lập tức phản đối: “Không được, như vậy không công bằng với chúng tôi, tập đoàn Cự Phong đều là người của cậu, cậu muốn có được sự ủng hộ của bọn họ là quá dễ dàng!”

“Đương nhiên không phải.”

Điều ngoài dự liệu, Vương Nhất lại lắc đầu: “Tập đoàn Cự Phong do một vị tiền bối tôi không nói được tên xây dựng, tương đương, những thành viên trong hội đồng cổ đông lúc đầu, tôi cũng không biết là ai, vậy nên đây là trò chơi đều công bằng với cả hai bên.”

Hồ Hoàng Việt vẫn không tin, đang muốn khuyên Vương Nhất đừng đồng ý, Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

Hồ Minh Chính hơi sững người, không ngờ Vương Nhất lại đồng ý nhanh như vậy, rất nhanh thì cười lạnh: “Cược vị trí chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, quá nhỏ rồi, có muốn tăng cược cho trò chơi không?”

“Tăng như nào?”

Vương Nhất hơi nheo mắt lại, thần sắc thong dong.

Trên mặt Hồ Minh Chính lại nở nụ cười gằn: “Nếu cậu thua, tôi muốn tập đoàn Lệ Tinh của vợ cậu!”

“Không thành vấn đề!”

Hồ Minh Chính lập tức sững người, nụ cười trào phúng trên mặt Vương Nhất khiến trong lòng anh ta không tự tin.

Vương Nhất đưa một ngón tay ra, chỉ vào chân của anh ta: “Nếu như anh thua, tôi muốn một chân của anh.”

Hồ Minh Chính lập tức run rẩy trong lòng, có loại cảm giác bị dã thú để ý, nhưng rất nhanh thì anh ta lại dằn lòng, đồng ý.