Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 875




CHƯƠNG 875

Hồ Minh Chính của lúc này, trên mặt tràn ngập sự kiêu ngạo và mỉa mai, nhìn tất cả mọi người.

Vương Nhất ngạc nhiên, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở đằng sau cũng không vặn lại, mãi không nói được một câu.

Một lát sau, Vương Nhất thu lại vẻ mặt sửng sốt, cười lạnh nhạt: “Vốn tôi tưởng anh và những người khác không giống nhau, bây giờ xem ra, anh cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Từ lúc Vương Nhất trở về Thiên An đến nay, anh đã làm rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng nhìn như ngoài dự liệu, thật ra trong tình huống hợp lý, vốn tưởng rằng Hồ Minh Chính này có thể chú ý một chút chi tiết, không ngờ là anh nghĩ nhiều rồi.

Hồ Minh Chính cũng bình tĩnh lại từ trong sự phấn khích, kỳ quái liếc nhìn Vương Nhất: “Cậu có ý gì?”

Vương Nhất ngồi xuống trước mặt anh ta, thuận miệng nói: “Tôi có muốn đuổi anh xuống ư? Từ đầu tới cuối đều là anh đang tự nói.”

Nghe vậy, Hồ Minh Chính cũng sững người, đúng vậy, Vương Nhất sau khi đi vào, chỉ hỏi anh ta một câu có phải là Hồ Minh Chính không, những điều khác, không nói một câu, tất cả đều là bản thân anh ta nói ra những điều nghĩ trong lòng.

Nhưng Hồ Hoàng Việt và Vương Nhất đến chỗ anh ta, ngoài muốn đuổi anh ta xuống, không có khả năng thứ hai!

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên khinh thường: “Ngay từ đầu, anh chỉ là tổng giám đốc quản lý thay của tập đoàn Cự Phong mà thôi, chứ không phải chủ tịch, nếu đã không phải thì ở đâu cách nói đuổi chứ?”

Hồ Minh Chính nghe ra ý trong lời Vương Nhất, lập tức nổi giận, quát một tiếng: “Cậu tìm chết!”

“Người tìm chết là anh.”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu bình thản: “Chỉ là tổng giám đốc thay thế thay mà thôi, lại tu hú chiếm tổ, ai cho anh lá gan làm như vậy?”

Bụp một tiếng, Vương Nhất đập một xấp văn kiện rất dày đã nhận của Tăng Quốc Vinh vào trước mặt Hồ Minh Chính.

Lực đạo lớn, ngay cả ly trà trên trán cũng theo đó mà rơi xuống đất, vỡ tan.

“Chủ tịch của chi nhánh ở Thiên An đã chuyển nhượng hợp đồng rồi, bên trên viết rõ ràng, do tôi làm chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, nhà họ Hồ cỏn con, cũng dám cướp đồ trong tay tôi ư?”

Vương Nhất giọng nói âm trầm, vô cùng lạnh lẽo, những câu chất vấn liên tiếp khiến cho đầu óc của Hồ Minh Chính trống rỗng, ngay cả tai cũng ù đi.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở đằng sau, nhìn đối phương, đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Sát khí trên người Vương Nhất, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Hồ Minh Chính cầm những văn kiện đó lên xem, quả nhiên là Thẩm Tử Kiện ký tên đóng dấu, nhường vị trí cho Vương Nhất.

Chủ tịch trước đó khi vẫn là Thẩm Thiên Sơn, nhà họ Hồ dựa vào sức ảnh hưởng ở Thành phố Giang, còn có thể chấn nhiếp nhà họ Thẩm, khống chế trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong, bây giờ chủ tịch biến thành Vương Nhất, Vương Nhất có ý thức lãnh địa rất lớn, sao có thể cho phép đồ của mình rơi vào trong tay người khác.

Nhưng trong mắt Hồ Minh Chính vẫn vụt qua một tia không cam lòng: “Nếu tôi không trả thì sao?”

“Vậy kết cục của nhà họ Văn chính là kết cục của nhà họ Hồ anh!”

“Ha ha ha!”

Nghe thấy lời này, Hồ Minh Chính khinh thường mà cười thành tiếng: “Chỉ dựa vào một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ như cậu sao?”