CHƯƠNG 863
Giọng điệu của anh rất bình thản, mang theo khí tức của người bề trên.
Điều này cũng khó trách, chuyện này nếu bị cao thủ trong Ẩn Vu, nhất định ngưỡng mộ tới đỏ mắt, thầm hận đám chó gà tép diu này, vậy mà có thể có cơ hội so chiêu với Vương Nhất!
Qua 5 năm, có người là cường giả cầu anh ra tay, tiện chỉ điểm con đường tu hành đột phá cảnh giới cho bọn họ, nhưng không có cơ hội.
Nhưng lời này lọt vào mắt của bọn họ, thì là một ý nghĩa khác.
“Thằng ở rể cỏn con, vậy mà dám không đặt cao thủ trong thiên hạ vào mắt!”
“Hội trưởng, loại người cuồng vọng như này không cần ngại ra tay, chúng tôi tới là được.”
Mọi người của hiệp hội đều lũ lượt bày tỏ sự trung thành.
Sắc mặt của Nhan Tề xanh lè, vẫn đang ghi hận chuyện Vương Nhất từ chối ông ta ở trước mặt mọi người, lúc này khẽ phất tay, nói: “Giao cho các người, đừng xảy ra án mạng.”
Dứt lời thì ra khỏi võ đạo quán, không hề lo lắng không xử lý được Vương Nhất.
Nhan Dịch Phi cũng tuyên bố: “Đại hội võ đạo, chính thức bắt đầu!”
Sau đó, cũng đi theo Nhan Tề ra khỏi võ đạo quán.
Ầm—
Cả võ đạo quán trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều tự giác lùi lại một bước, vẻ mặt chân thành.
Ở trung tâm, là một lôi đài rất lớn.
Đằng sau lôi đài là một linh đài cung tế, bên trên bày rất nhiều qua hỏa bánh kẹo, thờ một bức tranh sơn dầu cực lớn.
Trong bức tranh sơn dầu cũng không gì cả, chỉ là một bóng lưng hùng vĩ.
Tóc dài bay bay, chắp tay sau lưng.
Vương Nhất chỉ vào bức tranh đó, thuận miệng hỏi: “Người trong tranh là ai?”
Vẻ mặt của Diệp Kình Hiên rất kính trọng, nghiêm túc nói: “Anh Vương, là ngài Võ Si!”
Vương Nhất chợt sững người, sau đó buột miệng nói: “Võ Sơn Hà ư?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt của Diệp Kình Hiên cực kỳ chân thành: “Ngài Võ Si vang danh thiên hạ, một mình phát dương quang đại võ đạo, phần lớn các thành phố trong cả nước đều có hiệp hội võ đạo, đều là tín đồ của “Chiến Thần Môn”.”
“Thì ra là vậy.”
Vương Nhất hiểu rồi gật đầu, quay đầu lại, lại cười như không cười nhìn bóng lưng của Võ Si.
Võ Si cũng đã danh vang thiên hạ, mà sư phụ của Võ Si như anh thì không ai hỏi tới.
Đây có tính là ‘dạy hết cho đồ đệ, sư phụ chết đói’ không?
Keng—
Vào lúc này, trong võ đạo quán vang lên tiếng chuông.
Một ông lão có tuổi, để râu trắng thần sắc nghiêm trang, sau đó lớn tiếng hô: “Tế trời đất, lạy Võ Si!”
“Tế trời đất, lạy Võ Si!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Kình Hiên đều quỳ lạy một cách thành kính.
Duy chỉ có Vương Nhất vẫn chắp tay đứng đó.