Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 852




CHƯƠNG 852

Tuy nhiên, không ai chú ý tới, Vương Nhất lại sải bước đi tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, giọng nói lạnh lẽo giống như dòng sông băng ở Bắc Cực.

“Vậy bà động thủ đi?”

Lời nói vừa lạnh lẽo lại lạnh lùng vang lên, nụ cười trên mặt Châu Mỹ Ngọc lập tức biến mất, không dám tin mà nhìn Vương Nhất đi tới trước mặt bà ta.

Chỉ thấy ánh mắt của anh cực kỳ lạnh, chiếc kéo sắc nhọn, ở trong mắt anh lại giống như đồ chơi, ngay cả nhìn cũng không thèm, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm lên người Châu Mỹ Ngọc.

“Vương Nhất?!”

Bà ta sửng sốt kêu một tiếng như gặp ma, vô thức lùi lại một bước, suýt nữa không cầm vững cái kéo trong tay.

Vương Nhất đứng ra phản kháng bà ta, thật sự nằm ngoài dự liệu của bà ta.

Theo bà ta thấy, Vương Nhất có thể sống tới bây giờ dựa hết vào Lý Khinh Hồng, một thằng ở rể thấp kém, có quyền nói chuyện gì chứ?

Vậy nên chỉ cần xử lý Lý Khinh Hồng là được, lợi dụng lòng trắc ẩn lương thiện mà ai cũng có.

Có lúc, lấy lùi làm tiến ngược lại càng tốt, đối phó với loại người có địa vị cao như Lý Khinh Hồng, càng là như vậy.

Sợ xảy ra chuyện, chỉ cần không nháo to thì đều sẽ thỏa hiệp, càng đừng nói bà ta còn là mẹ chồng của Lý Khinh Hồng.

Không ngờ tới thời khắc mấu chốt, lại nhảy ra một tên Vương Nhất.

“Bà ngược lại động thủ đi?”

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn cái kéo, nụ cười mỉa mai: “Sao không động thủ?”

“Cậu, cậu im mồm cho tôi!”

Châu Mỹ Ngọc thẹn quá hóa giận: “Một đứa ở rể nhà giàu không có địa vị cỏn con, có tư cách gì nói chuyện?”

Vương Nhất không để tâm, nụ cười trên mặt càng thêm trào phúng: “Châu Mỹ Ngọc, trước đây tôi còn cảm thấy bà khá thông minh, chỉ là đứng sai lập trường, bây giờ xem ra, cũng chỉ có vậy.”

Tim của Châu Mỹ Ngọc lập tức đập thình thịch, ánh mắt ngỡ ngàng: “Cậu có ý gì?”

Vương Nhất cười lạnh: “Tôi không ngờ bà sẽ dùng cách thứ như này để ép tôi và Khinh Hồng ly hôn.”

“Trước đây nể tình bà là mẹ đẻ của Mộng Đình, nhiều lần mở đường cho bà, bà lại không biết hối cải, hết lần này tới lần khác chọc giận tôi, tôi đang rầu rĩ phải ra tay với bà như nào, bà ngược lại hay rồi, dùng việc tự sát để uy hiếp chúng tôi, thật là cầu còn không được!”

“…”

Vương Nhất nói vậy, Châu Mỹ Ngọc lập tức ngây dại, thì ra kế hoạch mà bà ta cảm thấy rất hay, thoáng cái trở nên cực kỳ ngu đần.

Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, không nhịn được mà hỏi: “Tôi là mẹ của Mộng Đình, cậu nhẫn tâm để tôi vì các người mà chết sao? Lương tâm của các người không biết đau sao?”

“Tại sao không nhẫn tâm?”

Vương Nhất hỏi ngược lại một cách kỳ quái: “Bà nhiều lần muốn dồn tôi vào chỗ chết, bà chết là xứng đáng!”

“Vương Nhất, cậu—”