Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 849




CHƯƠNG 849

“Bởi vì, cô ta là…”

Xẹt xẹt xẹt—

Giọng nói trong điện thoại tiếp tục, nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn nghe rõ nội dung.

Đột nhiên, đồng tử co rút, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.

“Không thể, chuyện này không thể nào…”

Châu Mỹ Ngọc ngồi ở trên giường, dùng sức vuốt mái tóc sớm đã bị làm rối, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh sợ.

Thậm chí trong loại kinh hãi này, cơ thể của bà ta trở nên run rẩy kịch lệt, lần nữa nhặt điện thoại rơi trên sàn lên: “Anh lừa rồi, anh đang lừa rồi! Người anh nói, ả ta sớm đã chết rồi!”

Sắc mặt của bà ta vặn vẹo, tức giận hét toáng lên, mà chỉ có bản thân bà ta mới biết, bà ta càng phẫn nộ thì càng khủng hoảng sợ hãi.

“Ha ha ha, ha ha ha ha…”

Trong điện thoại, âm thanh máy móc lại là tiếng cười mỉa mai, tiếng cười dần dần từ trầm thấp đến cao vút: “Không thể sao? Là tôi lừa bà sao? Bà chắc cũng chú ý được rồi, thái độ của Lý Thiên Dương đối với bà đã khác.”

Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc lại run rẩy toàn thân, sợ hãi vô cùng.

“Còn tiếp tục như này, địa vị gia đình của bà sẽ càng ngày càng thấp, thậm chí sẽ trở thành người vô hình, bà là một cô hồn dã quỷ, cho dù chết cũng sẽ không có ai nhớ tới bà.”

Giọng nói máy móc dường như có thể mê hoặc tâm trí, khiến người ta trúng tà, con mắt của Châu Mỹ Ngọc lập tức trở nên tròn hơn.

“Mau cứu tôi, tôi phải làm gì?”

“Khiến Lý Khinh Hồng và Vương Nhất ly hôn, không phải là được rồi sao.” Giọng nói máy móc hờ hững nói.

“Đúng, đúng, khiến bọn họ ly hôn…”

Trên mặt Châu Mỹ Ngọc lại hiện ra nụ cười, lại hỏi: “Tôi phải làm sao?”

Tút tút tút—

Tuy nhiên, đầu bên kia lại cúp máy, mặc cho Châu Mỹ Ngọc gọi lại như nào, cũng không ai nghe.

“Ly hôn! Mặc kệ dùng cách gì cũng phải khiến bọn họ ly hôn!”

Châu Mỹ Ngọc nhìn mình trong gương, cả gương mặt trở nên vặn vẹo.

“Vương Nhất, đây là cậu ép tôi…”

Lẩm bẩm một tiếng, Châu Mỹ Ngọc cầm cái kéo ở trên bàn lên, chạy xuống dưới tầng.

Dưới tầng, năm người Vương Nhất vui vẻ ăn đồ ăn trên bàn, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng cười nói.

Vương Tử Lam rất nhanh đã thân với Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình, mở miệng là gọi ông nội, dì út, chọc cho hai người cười ha hả.

Cộp cộp cộp!

Vào lúc này, trên tầng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, Châu Mỹ Ngọc mặt mày u ám đi xuống.

“Mẹ?”

Lý Mộng Đình lập tức hơi thay đổi sắc mặt, sau đó cười ngại ngùng: “Mẹ xuống vừa đúng lúc, mau ăn chút đồ ăn, Tử Lam rất đáng yêu—”