Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 772




CHƯƠNG 772

Tuy nhiên, một lúc sau, cảm giác đau đớn khi dao cứa rách cơ thể anh ta không có truyền tới, Thẩm Tử Kiện sững người, cẩn thận mở mắt.

Chỉ thấy sát thủ đó cũng trợn to mắt, nhìn bản thân.

Sững sờ nhìn nhau ba giây, sát thủ đó đột nhiên bụp một tiếng, ngã ở trước mặt Thẩm Tử Kiện.

Cơ thể của anh ta không có chút vết thương, mắt tai mũi miệng lại chảy máu một cách quỷ dị, chết không nhắm mắt.

“Á!”

Thẩm Tử Kiện bị dọa vội vàng co lại trong góc, sững sờ nhìn thi thể của sát thủ, thế nào cũng không hiểu anh ta chết như nào.

Vừa rồi anh ta nhắm mắt chỉ có 1 giây ngắn ngủi, ai có thể trong thời gian ngắn như vậy lặng lẽ giết chết một người?

“Ực ực ực—”

Vào lúc Thẩm Tử Kiện đang kinh hoàng, trong phòng lại rất không thích hợp mà truyền tới một âm thanh hút sữa chua.

Đột nhiên xoay người, Thẩm Tử Kiện nhìn thấy ở bên cạnh tủ lạnh, một cô gái nhỏ xinh đẹp như tượng tạc đứng đó, trong tay đang cầm một hộp sữa chua uống.

Cô ta hình như rất thích uống sữa chua, hai bên khóe miệng uống mà dính sữa chua màu trắng.

Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện lại cực kỳ kinh sợ, giống như thần kinh bị sụp đổ, buốt miệng nói ra: “Cô là ai?”

Bình thường mà nói, cô gái nhỏ xinh đẹp như này là rất làm người khác thích, nhưng hiện nay lại đã chết hai người, nhưng cô gái nhỏ này lại thản nhiên như không mà uống sữa chua, điều này có hơi quỷ dị.

Hơn nữa trang phục của cô ta cũng rất kỳ lạ.

Trên người nhỏ nhắn lại mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trên chiếc váy đỏ có rất nhiều hoa văn cổ xà kỳ lạ.

Trên đầu cô ta đội một cái vòng hoa tinh tế được kết từ hoa, trên cổ còn đeo một chiếc khóa trường mệnh – chiếc vòng bạc to rất sáng, trên vòng bạc có khắc các loại phù tự cổ xưa.

“Tôi tên Hồng Phật.”

Sữa chua cô ta đã uống hết, tùy ý liếm lưỡi, suy nghĩ một chút thì giống như vẫy Thẩm Tử Kiện: “Hết sữa chua rồi, còn không?”

Thẩm Tử Kiện vẫn rất kinh hồn mà nhìn cô ta, vừa cầm lọ sữa chua cho cô ta, vừa hỏi: “Là cô cứu tôi sao?”

Hồng Phật liếc nhìn thi thể của sát thủ đó, gật đầu.

Thẩm Tử Kiện thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự cảm ơn cô, cô là cô gái của nhà nào, muộn như vậy sao một mình đi lại ở bên ngoài?”

Hồng Phật sững người, sau đó cười một cách vô hại: “Anh trai, tôi tại sao tới đây, anh đoán không ra sao?”

Thẩm Tử Kiện đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thi thể của sát thủ nằm ở trên đất, trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên kinh sợ: “Cô… cô cũng là…”

“Hi hi, áp lực cạnh tranh lớn như vậy, tôi phải giết mấy người cùng ngành, mới có thể không để vụ làm ăn chạy mất.”

Hồng Phật vuốt mái tóc trên vai, độ lượng nói: “Nể tình anh trai cho tôi uống sữa chua, tôi không coi làm anh thành tiêu bản để cất giữ nữa.”