Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 702




CHƯƠNG 702

“Ông chủ lớn sau bức màn muốn xem thái độ của nhà họ Văn. Nhìn vào tình hình hiện tại, thằng nhóc này tuy thông minh nhưng lại bị sự khôn khéo đó hại, chơi với lửa có ngày sẽ chết cháy…”

Một ông chủ khác lại nói: “Đưa cô Lý đến khách sạn nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài báo cáo sự thật với hội trưởng La.”

“Những ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Văn e rằng sắp phải kết thúc rồi.”

Sau đó, bọn họ gọi điện thoại cho La Chi Viễn. La Chi Viễn lại bẩm báo toàn bộ mọi chuyện cho Vương Nhất.

“Ông chủ, tình hình chính là như vậy.”

“Tôi biết rồi.”

Giọng nói của Vương Nhất rất bình tĩnh, không nhận ra bất cứ vui buồn giận hờn gì cả.

Nhưng toàn thân La Chi Viễn đều run rẩy, ông ta cảm nhận được một cơn lửa giận khủng khiếp trên người ông chủ.

Ông ta vội vàng nói:”Ông chủ, chỉ cần ngài nói một câu, tôi sẽ để nhà họ Văn vĩnh viễn biến mất trong địa phận Giang Chiết!”

Vương Nhất chỉ im lặng, qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi nói: “Không cần, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chẳng phải nhà họ Văn muốn mượn việc kết hôn với Lý Mộng Đình để tiến vào thị trường Thiên An sao, cứ để bọn họ kết hôn đi!”

“Vào ngày cưới của Văn Thái và Lý Mộng Đình cũng chính là lúc nhà họ Văn diệt vong!”

Cùng với lời nói lạnh lùng, một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra.

Cả người La Chi Viễn chấn động: “Vâng, ông chủ!”

Cũng không biết đã ngủ mê man mất bao lâu, Lý Mộng Đình mới mơ màng tỉnh dậy.

Vào khoảnh khắc mở mắt ra, đầu óc dường như quay cuồng, choáng váng nhức đầu.

Khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh là khách sạn sang trọng cùng với năm chiếc bao cao su trên bàn cạnh giường ngủ, sắc mặt Lý Mộng Đình trở nên trắng bệch, cô ta bật ngồi dậy như phản xạ có điều kiện.

Ký ức trước khi hôn mê đập vào mặt, cô ta chỉ biết mình đã làm theo yêu cầu của Văn Thái, uống năm ly rượu, sau đó lập tức ngất xỉu.

Văn Thái cũng bỏ cô ta ở lại đó, một mình rời đi.

“Chẳng lẽ mình đã bị những ông già đó…”

Càng nghĩ càng sợ, Lý Mộng Đình không nhịn được dùng tay bảo vệ bản thân, nhưng cô ta đột nhiên phát hiện quần áo trên người đã bị thay đổi, thậm chí tất chân cũng đã biến mất.

“A…”

Một tiếng thét hoảng sợ và chói tai vang vọng khắp khách sạn sang trọng.

Bên ngoài truyền đến một loạt bước chân gấp gáp, mấy ông chủ vội vàng chạy vào, khi nhìn thấy Lý Mộng Đình đã tỉnh thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cô Lý, cô tỉnh rồi à?”

“Đám người khốn khiếp này!”

Khuôn mặt Lý Mộng Đình dàn dụa nước mắt, gần như hét lên trong tuyệt vọng.

Những ông chủ kia cũng cực kỳ hoảng sợ, bọn họ vội vàng giải thích: “Cô Lý, xin cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không làm gì cô cả.”

“Cô đã uống quá nhiều nên chúng tôi cho người dìu cô đến đây để nghỉ ngơi. Quần áo trên người cô hở hang quá nên tôi đã nhờ nhân viên nữ thay giúp cô.”