CHƯƠNG 686
“Ý Hành, cháu có ý gì?”
Sắc mặt Lương Nam Lĩnh hơi thay đổi.
“Ý cháu là, ông nội, ông nên về quê hưởng phúc được rồi.”
Trong mắt Lương Ý Hành xẹt qua một tia sắt bén: “Nhà họ Lương cứ giao cho cháu quản lý!”
“Mày, thằng khốn nạn, mày có biết mày đang nói gì không?”
Đồng tử Lương Nam Lĩnh co rút, tức giận nhìn Lương Ý Hành.
Ông ta biết rất rõ một khi Lương Ý Hành lên nắm quyền, chắc chắn sẽ chọc giận Vương Nhất lần nữa. Đến lúc đó, nhà họ Lương sẽ bị diệt vong.
“Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giết Vương Nhất báo thù cho ông.”
Nói xong, Lương Ý Hành chậm rãi đi về phía Lương Nam Lĩnh…
Nửa tiếng sau, Lương Ý Hành đã ngồi vào ghế gia chủ nhà họ Lương, việc đầu tiên anh ta làm là tổ chức một buổi họp mặt gia tộc.
Tất cả con cháu dòng chính nhà họ Lương đều tụ tập đông đủ, ngay cả Lương Nhật Tân đang nằm trong viện dưỡng thương cũng vội vàng trở về.
“Ý Hành, ba đâu rồi?”
Một người đàn ông trung niên nhìn quanh nhưng không thấy Lương Nam Lĩnh đâu nên mở miệng hỏi.
Những con cháu dòng chính khác như thể biết được gì đó, trố mắt nhìn nhau.
Lương Ý Hành không lên tiếng, buồn bã phất tay, ngay sau đó có hai người khiêng một cái cáng đi tới.
Trên cáng, thi thể được bọc trong một tấm vải trắng, Lương Ý Hành khàn giọng nói: “Ông nội ở đây!”
“Gì?”
Nói xong, vẻ mặt của mọi người liền thay đổi, bọn họ không tin, bước tới vén tấm vải trắng ra.
Lương Nam Lĩnh trợn mắt, mắt không có tiêu cự, chết không nhắm măt, như thể nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng trước khi chết.
Cả nhà họ Lương đều lặng thinh, mọi người thẫn thờ nhìn hồi lâu, cuối cùng chấp nhận sự thật rằng ông nội đã chết thảm, hốc mắt đỏ hoe, đau buồn khóc lóc.
“Ông nội…”
“Ba, ba chết thảm quá…”
“Là ai làm, mẹ kiếp là ai làm? Tôi sẽ giết người đó…”
Lương Ý Hành buồn bã, vẻ mặt tràn đầy hối hận nói: “Là lỗi của con, con đã không bảo vệ tốt cho ông nội, hại ông nội bị Vương Nhất bóp cổ chết!”
“Vương Nhất, lại là Vương Nhất!”
“Tôi cùng anh ta không đội trời chung, tôi sẽ đi giết anh ta để báo thù cho ông nội!”
“…”
Nhà họ Lương vừa tức giận và đau buồn, Lương Ý Hành vô cùng đắc ý, nhưng ngoài mặt thì giận dữ hét lên.
“Hôm nay! Mặc dù ông nội đã chết, nhưng đàn ông con trai nhà họ Lương đều là người có thù tất báo. Tôi với tư cách là cháu nội của ông nội, tôi xin thề tiếp nhận mối hận chồng chất này!”
Anh ta liếc nhìn tất cả, giọng nói vang dội: “Lương Ý Hành xin thề, không giết chết Vương Nhất và người thân anh ta, thề không làm người!”