CHƯƠNG 674
“Các người… là ai?”
Ngụy Hương Kiều hoảng sợ đến nỗi cử động cũng không dám cử động, biểu cảm sợ hãi đến cực điểm.
“Tôi là đội trưởng đội 1 khoa cảnh sát hình sự cục cảnh sát Thiên An, tên là Bạch Yến, chúng tôi bắt cô về tội vu khống danh dự người khác và vô cớ tung tin đồn thất thiệt.”
Bạch Yến lấy giấy chứng nhận ra, Sử Kiến cùng một cảnh sát khác lập tức bước lên phía trước, dẫn Ngụy Hương Kiều mất hết sức lực đi khỏi.
“Lại là anh.”
Bạch Yến nhìn Vương Nhất, lông mày lập tức nhướn lên.
“Làm phiền cô Bạch rồi.”
Vương Nhất cười với Bạch Yến, sau đó lại dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cô, đen có khi không phải là đen, trắng có khi không phải là trắng.”
Bạch Yến quay đầu nhìn trịnh trọng gật đầu.
Ánh mắt Lý Khinh Hồng bình tĩnh như nước, đối với chuyện này, cô đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Vương Nhất ra khỏi phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, mắt hơi híp lại.
“Tiếp theo cũng nên đến nhà họ Lương một chuyến…”
Lương Nhật Tân ra lệnh cho Ngụy Hương Kiều bôi nhọ Lý Khinh Hồng, đây chỉ là bước đầu tiên, chắc chắn là nhà họ Lương còn có kế hoạch tiếp theo.
Giết người thì phải giết tuyệt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đây chính là phương châm làm việc của Vương Nhất trong năm năm qua.
Anh gọi điện thoại cho Lãnh Nhan: “Đến nhà họ Lương với tôi.”
“Vâng.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, cũng không phải là giọng nói của Lãnh Nhan.
“Nhã My?”
Vương Nhất giật mình: “Bây giờ cô đang ở cùng Lãnh Nhan à?”
“Tôi tìm cô ấy có chút việc.” Khương Nhã My từ tốn nói.
Sau đó bên cạnh mới truyền đến giọng nói mang theo vẻ áy náy sâu sắc của Lãnh Nhan: “Tôi xin lỗi thiếu chủ, mấy ngày nay chị Nhã My vẫn luôn ở chỗ tôi, hỗ trợ tôi giải phẫu thi thể…”
“Giải phẫu thi thể?”
Ánh mắt của Vương Nhất ngưng đọng lại.
Giọng nói bình thản của Khương Nhã My lại truyền đến, hổ về núi tôi đã giết một nhân viên chấp hành nhất tinh của “Võng Lượng”, cũng đã mang thi thể của người đó trở về, đang được giải phẫu, Lãnh Nhan là người trong nghề.”
Nghe vậy, Vương Nhất nhịn không được mà nhớ đến hình ảnh máu me khắp người của Khương Nhã My vào đêm hôm đó.
Khương Nhã My còn nói thêm: “Không phải là anh muốn đến nhà họ Lương à, Lãnh Nhan đang bận việc không thể đi cùng anh, vậy thì để tôi làm thay cho, đi đến nhà họ Lương cùng anh.”
Vương Nhất cười khổ, đã bao lâu rồi anh không cùng Nhã My chấp hành nhiệm vụ nhỉ?
Mười phút sau, có một chiếc Porsche mui trần dừng bên cạnh Vương Nhất, Khương Nhã My xuất hiện với mái tóc đen.