CHƯƠNG 653
Sau đó Đồng Yên Nhiên mới đưa ánh mắt của cô ấy về phía Lý Mộng Đình, cười nói: “Cô không tính, cô tính là một nửa thôi.”
“Cô nói gì?”
Lý Mộng Đình tức giận, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Đồng Yên Nhiên.
Cô ta không hiểu tính một nửa nghĩa là gì, nhưng cô ta biết rằng đó chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.
Lại thêm cảm giác khó chịu khi lần đầu tiên bị so sánh với ngón tay giữa, Lý Mộng Đình không thích cô ta từ tận đáy lòng.
“Sao, bị tôi nói trúng tim đen rồi nên không vui à?”
Đồng Yên Nhiên cười khúc khích, người đẹp hơn hoa: “Vậy thì cô nói thử xem, sao cô có thể được tính là một người được…lúc nào ra ngoài, cũng luôn gây rắc rối cho người ta, không có tính tự lập, ngay cả lái xe cũng không biết.”
“Cô…”
Lý Mộng Đình nào đã từng nghe lời chế giễu như vậy, khuôn mặt cô ta lập tức đầy tức giận.
“Được rồi.”
Vương Nhất lại xua tay, đau đầu ngăn cản cuộc cãi vã vô nghĩa giữa hai người phụ nữ: “Cô Đồng, rất cảm ơn cô đã tới giúp đỡ, đã muộn rồi, về nhà ngủ đi.”
Đồng Yên Nhiên nghe xong nhưng nét mặt thay đổi, không cười nữa, nghiêm túc nói: “Tôi tìm anh thật sự có việc, cho dù tối nay anh không gọi điện thoại cho tôi, vài ngày nữa, tôi cũng sẽ tới tìm anh.”
“Có chuyện gì vậy?”
Vương Nhất khẽ nheo mắt hỏi.
Đồng Yên Nhiên liếc nhìn Lý Mộng Đình bên cạnh và do dự.
Vương Nhất lập tức nhìn về phía Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, anh bảo Lãnh Nhan đưa em về.”
Lý Mộng Đình trong lòng có chút thất vọng, có cái gì mình không thể nghe sao?
Vừa định nói lời bất mãn, chợt nhận ra mối quan hệ của mình và anh ấy không còn như xưa.
Lúc này, Lý Mộng Đình cắn chặt môi, thỏa hiệp: “Thôi được rồi”
Lại không nhịn được nhắc nhở: “Đừng quên, anh đã kết hôn rồi.”
Vương Nhất không biết nên cười hay nên khóc: “Chuyện này anh rõ hơn ai hết.”
Mặc dù đang cười khổ, nhưng Đồng Yên Nhiên cảm thấy rằng gần như không thể đi vào nội tâm của người đàn ông này…
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, dù sao tương lai còn dài, sau khi Lãnh Nhan đưa Lý Mộng Đình đi, Đồng Yên Nhiên nghiêm mặt nói với Vương Nhất: “Lão già đó gần đây có lẽ muốn ra tay với anh trai tôi.”
“Đồng Kiệt và Diệp Kình Hiên?” – Vương Nhất tập trung hỏi.
Đồng Yên Nhiên gật đầu: “Mặc dù hai nhà Đồng và Diệp đã ký hiệp ước hòa bình, không thể xảy ra xung đột quy mô lớn, nhưng dù sao thì một núi không thế chứa hai hổ, chưa kể …anh trai tôi còn là con hổ chạy ra từ nhà họ Đồng.”
“Là sao?”
Vương Nhất cau mày càng sâu, lần trước nhìn thấy Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên thân mật như vậy, anh đã cảm thấy quan hệ này không đúng.