Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 600




CHƯƠNG 600

Cho dù mất đi tất cả, cho dù đối địch với người trong thiên hạ, cũng phải giữ nụ cười của bọn họ.

Vui đùa một trận, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều muốn ngủ rồi, Vương Nhất cũng định nằm xuống.

Tuy nhiên, vừa tắm gội xong thì nghe thấy dưới tầng truyền tới tiếng chuông cửa ‘ting ting’.

Vẻ mặt của Vương Nhất nghi hoặc, muộn như vậy rồi, sẽ là ai?

Lý Khinh Hồng luôn là độc lai độc vãng, cộng thêm mỗi một ngôi biệt thự trong Tử Viên đều cách nhau khá xa, cho nên cũng không thể là chuông cửa của nhà hàng xóm.

Lý Khinh Hồng đang muốn đi xuống tầng mở cửa, Vương Nhất lại gọi cô lại: “Để anh đi.”

Nói xong, anh từ từ đi xuống cầu thang.

Anh không có lập tức đi mở cửa, mà liếc nhìn camera.

Trước cửa lớn không có một ai.

Thấy vậy, mắt của Vương Nhất lập tức nheo lại, tối nay đã trải qua nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy, anh không thể không lưu ý.

Ánh mắt của anh sắc lạnh, cả người co lại, hít sâu một hơi, sau đó mở cửa ra.

Khi mở cửa, một đạo tàn ảnh màu đen lướt nhanh về phía anh.

“Tìm chết!”

Vương Nhất tưởng lại là sát thủ muốn gây bất lợi với người nhà của anh, lập tức sát khí trong mắt bùng nổ, đang muốn ra tay thì trong mũi ngửi được một mùi hương thoang thoảng quen thuộc.

Sau đó, trong lòng nhiều thêm một cô gái mặc đồ bó sát màu đen.

Hai mắt của cô ta nhắm chặt, cả người không có sức nằm trong lòng Vương Nhất, giống như coi Vương Nhất là bến đỗ cuối cùng.

Lập tức Vương Nhất cảm thấy sửng sốt, đều khiến anh sửng sốt không phải là có một cô gái lao tới ôm ấp, mà là cô gái mặc đồ bó sát này, cả người đều là máu.

Trên dưới cơ thể, mười mấy vết thương, còn đang chảy máu.

Vương Nhất lật người cô gái lại, nhìn gương mặt, giống như bị sét đánh, vô cùng sốc.

“Nhã My?!”

Vương Nhất thế nào cũng không ngờ, người gõ cửa nhà anh vậy mà là Khương Nhã My.

Từ sau khi thoát khỏi hào quang về ở ẩn thì anh biết sẽ có một ngày sẽ gặp Khương Nhã My, cũng từng tưởng tượng ra vô số lần hình ảnh gặp mặt Khương Nhã My — Chỉ là chưa từng nghĩ loại phương thức này.

Cả người Khương Nhã My đều là máu, hơi thở thoi thóp nằm trong lòng của anh, máu tươi vẫn đang tí tách nhỏ xuống, trong đêm khuya yên tĩnh vô cùng chói tai, khiến đồng tử của Vương Nhất lập tức trợn to.

Cũng đồng thời, nó gợi lại đoạn quá khứ đau khổ nhất mà anh không dễ gì đã giấu ở nơi sâu thẳm trong tim của mình.

Đó chính là giao phong lần đầu của anh và ‘Võng Lượng’.

Trời mưa rất lớn, bầu trời tối tăm.

Đại ca của anh bị bắt, sống chết không rõ, Khương Nhã My khóc tới ngất đi, anh cũng bị thù hận che mờ mắt, giết tới phát điên, ngay cả nước mưa của ngày hôm đó cũng là màu đỏ.

Hiện nay, anh giương mắt nhìn Khương Nhã My yếu ớt nằm trong lòng mình, bỗng nhiên cơ thể của anh run rẩy, trong lòng vậy mà rất sợ.