CHƯƠNG 503
Tuy nhiên, khi mở mắt ra thì anh ta nhìn thấy một màn mà cả đời không thể quên đi — Bánh xe cực lớn dừng ở vị trí cách anh ta không đến 1cm, chỉ tiến thêm một chút xíu nữa thì có thể nghiền nát đầu của anh ta.
Khởi động máy tăng max tốc độ, thân xe nóng ran, bánh xe đã rời ra, còn tỏa ra khói đen.
Tất cả mọi chuyện đều sản sinh xung kích cực lớn đối với linh hồn của Tôn Huy Vương, anh ta sợ hãi trợn to mắt, vừa kích động, đũng qu@n là một vũng một vàng, vậy mà bị dọa tè ra quần.
Mà phụ huynh trẻ con ở cổng trường mầm non cũng đều ngây ngốc.
Khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ nhanh như vậy, theo lý mà nói là không phanh được.
Nhưng người đàn ông này lại khống chế tốc độ xe tới cực điểm, chứng tỏ kỹ thuật lái xe của anh đã đạt tới mức độ xuất quỷ nhập thần.
Giống như chú ý tới ánh mắt của người xung quanh, Vương Nhất lạnh nhạt quét qua, lập tức những phụ huynh đó lũ lượt dẫn con rời đi.
Không quá 1 phút thì cổng trường mầm non không còn ai nữa.
Vương Nhất bước xuống xe, từ trên cao nhìn xuống Tôn Huy Vương.
Tôn Huy Vương cuối cùng cũng phản ứng lại, vừa lăn vừa bò từ dưới gầm xe ra ngoài, chuẩn bị bò đi.
Nhưng mới vừa bò được 1m, sống lưng đã bị một cái chân giẫm lên.
“Đừng, đừng giết tôi…”
Tôn Huy Vương bị dọa tới mức cả người run rẩy, sức lăn bò cũng không có nữa.
Trong mắt Vương Nhất b ắn ra hai tia sáng sắc lạnh: “Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nói cho tôi biết tại sao muốn ra tay với con gái của tôi, tôi không làm tổn thương tới tính mạng của cậu!”
“Tôi, tôi là vừa hay đi qua…”
Tôn Huy Vương ngẩng đầu nhìn Vương Nhất, lắp bắp nói.
Ánh mắt của Vương Nhất chợt rét lạnh, lần nữa lên xe, nhanh chóng khởi động xe, sau đó đạp ga về phía Tôn Huy Vương.
Xoạt—
Chỉ nghe thấy âm thanh khiến người ta rét lạnh, một chân của Tôn Huy Vương bị bánh xe nghiến gãy.
“Á…”
Anh ta cũng phát ra âm thanh thảm thiết xé ruột xé gan, cả người co giật, trên trán chảy những hạt mồ hôi.
Vương Nhất hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Tôn Huy Vương bị đè ở dưới gầm xe, nói: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nếu cậu còn nói dối nữa, hoặc không nói, tôi nghiến nốt cái chân còn lại của cậu.”
Ánh mắt của Tôn Huy Vương co rút, nhưng vẫn trầm mặc.
Trong lúc Tôn Huy Vương trầm mặc, Vương Nhất điều khiển vô lăng, bánh xe đè lên chân trái của Tôn Huy Vương chuyển hướng.
Rắc rắc…
Vì vậy, vốn xương đã gãy nát, càng bị nghiến nát hơn.
Tôn Huy Vương đau tới mức đập lên mặt đất: “Tôi nói, tôi nói!”
Vương Nhất lúc này mới dừng lại, lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Là ba của tôi bảo tôi làm như vậy.”