Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 485




CHƯƠNG 485

“Vậy anh còn chần chờ gì nữa, tôi chỉ có một người, anh muốn giết tôi hẳn là rất dễ dàng.”

Nghe vậy, ánh mắt Vương Nhất thay đổi; “Cô muốn tôi giết cô?”

“Mọi chuyện cũng phải có kết thúc.”

Kim Thúy Như bình tĩnh nói: “Năm năm trước, tôi làm chuyện có lỗi với anh. Năm năm sau, anh đương nhiên sẽ tìm tôi báo thù – trò chơi mèo vờn chuột này, ai cũng có thể là mèo, ai cũng có thể là chuột.”

Vương Nhất bật cười, anh thích sự so sánh này.

“Được rồi, đấy là cô nói đấy.”

Vương Nhất chậm rãi giơ tay bắt lấy Kim Thúy Như.

Kim Thúy Như nhắm mắt lại, dáng vẻ trước khi ra tay của Vương Nhất đã in sâu vào trong lòng cô ta, nếu Vương Nhất muốn giết cô, cô ta tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Tuy nhiên, sau một thời gian khá lâu, cơ thể lại không có cảm giác đau đớn.

Kim Thúy Như lại mở mắt ra, chỉ thấy Vương Nhất đang đứng trước mặt cô ta.

Một ngón tay dừng lại trước mắt cô ta, nhẹ nhàng búng lên trán một cái.

Bụp…

Kim Thúy Như đau đớn, vội vàng che đi vầng trán trơn bóng.

“Anh đang làm gì đấy?”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy phẫn nộ nhìn Vương Nhất.

“Trả thù, vừa rồi xem như là trả thù.”

Vương Nhất nói: “Bây giờ, ân oán giữa tôi và cô đã được xoá bỏ.”

Kim Thúy Như cuối cùng cũng có phản ứng, trên mặt không có một chút kích mà vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: “Anh đang thương hại tôi?”

Vương Nhất lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Năm năm trước những chuyện cô làm gì với tôi cũng là để tự bảo vệ bản thân…cô cũng là nạn nhân của nhà họ Kim, bây giờ nhà họ Kim đã mất, cho nên tôi không hận cô.”

Kim Thúy Như mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy bị xúc phạm, tức giận nhìn anh: “Thế có là gì? Năm năm trước, tôi đối xử với anh như thế, anh không hận tôi chút nào sao?”

“Có hận. Trong năm năm qua, hơn một nửa thời gian tôi đều hận cô. Tôi thậm chí còn viết tên của cô lên hồng tâm, mỗi ngày bắn vài phát để giải tỏa hận thù.

“Nhưng đó không phải là mong muốn ban đầu của cô, phải không?”

Vương Nhất nhìn thẳng vào mắt Kim Thúy Như, nghiêm túc nói: “Không ai sinh ra đã xấu xa. Chỉ có từng lương thiện rồi bị tổn thương, mới có thể đi một ngày đàng, học một sàng khôn.”

Sự tức giận trên mặt Kim Thúy Như gần như đều biến mất, nhưng cô ta vẫn nghiến răng chịu đựng, không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Trên mặt Vương Nhất lại nở một nụ cười: “Tuy nhiên, nếu nói tôi thật sự hận, thì khi cô sai người trói tôi đến Bến tàu Thiên An muốn ném xác tôi xuống biển, lúc đó tôi mới vô cùng hận cô.”

Kim Thúy Như sửng sốt một chút, mới nói: “Tôi chưa từng sai người bắt anh. Vào đêm tân hôn năm năm trước, sau khi tôi trở lại phòng tân hôn, anh đã biến mất.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Vương Nhất lập tức khựng lại.

Nếu không phải Kim Thúy Như, vậy người bắt anh là ai?