Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 484




CHƯƠNG 484

Đại quân đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ là tất cả người nhà họ Kim đều bị bắt đi.

Sau đêm nay, nhà họ Kim sẽ biến mất!

Quay lại phía Vương Nhất, như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thoáng nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại chỗ Bạch Vũ và Đồng Kiệt.

Phịch!

Bạch Vũ và Đồng Kiệt quỳ hẳn xuống trước mặt Vương Nhất, cả người run lên, cúi đầu thật thấp.

“Ngài Vương, tha mạng với!”

“Nhà họ Đồng tôi, từ nay về sau sẽ đi theo ngài Vương, tuyệt không hai lòng!”

Vương Nhất hờ hững liếc nhìn hai người họ một cái, nói: “Nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, lần này tôi sẽ tha mạng cho các người một mạng, nếu để tôi phát hiện một lần nữa, tôi đảm bảo kết cục của các người sẽ còn thê thảm hơn nhà họ Kim.”

“Cảm ơn ngài Vương!”

Bạch Vũ và Đồng Kiệt như được ân xá, tỏ lòng biết ơn, từng người mang con trai rời khỏi nhà họ Kim.

Thế là, nhà họ Kim khổng lồ chỉ còn lại Vương Nhất, Lãnh Nhan, Kim Thúy Như và Kim Thành Phong.

Kim Thuý Như liếc nhìn Kim Thành Phong rồi lên tiếng trước: “Anh về trước đi.”

Kim Thành Phong chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cúi người rời đi.

Vương Nhất cũng nói: “Lãnh Nhan, cô lên xe trước đi.”

“Vâng!”

Lãnh Nhan biết ý rời đi, bây giờ nơi đây chỉ còn lại hai kẻ thù của năm năm trước Vương Nhất và Kim Thúy Như, bầu không khí lúng túng khôn tả.

Kim Thuý Như ngước đôi mắt như sao nhìn anh, cứ như lần đầu tiên quen biết đánh giá Vương Nhất.

Vương Nhất cũng không để ý, để cho Kim Thuý Như đánh giá từ trên xuống dưới.

Thật lâu sau, cô ta thu hồi ánh mắt, thở dài: “Anh so với trước kia thật sự rất khác.”

“Con người luôn thay đổi.”

Vương Nhất cười nói: “Cô cũng đã thay đổi rất nhiều phải không?”

Kim Thúy Như im lặng, tỏ vẻ thầm thừa nhận, nhưng ngay sau đó, cô ta lại lạnh nhạt nhìn Vương Nhất: “Cảm ơn anh đã giúp tôi lần này, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh.”

Vương Nhất ngạc nhiên nhìn cô: “Cô nói gì vậy? Tôi chỉ đang làm việc của mình thôi. Nhà họ Kim dám nhắm vào người bên cạnh tôi, tội đáng chết.”

“Còn tôi thì sao?”

Đột nhiên, Kim Thúy Như lại mỉm cười, nhìn về phía Vương Nhất, ngạo nghễ nâng cằm.

Trong phút chốc, Kim Thúy Như của năm năm trước đã trở lại.

“Bây giờ họ nhà Kim chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chỉ còn lại tôi và anh họ tôi. Năm năm trước tôi lợi dụng anh, giày vò anh. Hẳn anh hận tôi tận xương tuỷ phải không?”

Vương Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi hận cô.”