Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 481




CHƯƠNG 481

Thế nhưng, trước sự mời chào của Kim Tuân, mặt đám đàn ông không chút biểu cảm, thậm chí có người còn dành ánh mắt khinh thường cho ông ta.

“Xin lỗi, Kim lão gia, dường như ông đã quên một điều…”

“Nhà họ Kim đúng là do ông thành lập, thế nhưng nó phát triển rực rỡ trong tay của cô chủ.”

“Vì vậy, chúng tôi sẵn sàng đi theo cô chủ, cô chủ đi đâu, chúng tôi sẽ đi đó!”

“Các anh…”

Ngay khi những lời này vừa dứt, trái tim Kim Tuân co giật dữ dội, ánh mắt không thể hiểu nhìn bọn họ, không nói nên lời.

Một lúc sau, ông ta dường như hiểu ra điều gì đó, tức giận nhìn Kim Thúy Như, phát hiện trên mặt cô ta có chút mỉa mai nhàn nhạt.

“Sở dĩ nhà họ Kim lớn mạnh là vì có sự tồn tại của tập đoàn Kim Thị. Nếu mất đi tập đoàn Kim Thị thì nhà họ Kim có còn là hào môn không?”

Vương Nhất vẻ mặt suy tư nhìn Kim Tuân, từng câu từng chữ nói: “Kẻ ngu ngốc không phải cô ấy, mà là ông.”

Câu nói này như giọt nước tràn ly, khiến Kim Tuân hoàn toàn thẹn quá hoá giận.

“Câm miệng, tên vô dụng, không đến lượt mày xen vào chuyện của nhà họ Kim tao!”

“Mày làm cho hai cháu trai của tao thành ra thế này, sao tao có thể để yên cho mày được? Giết nó cho tôi!”

Kim Tuân vừa ra lệnh phải xử lý Vương Nhất trước, còn chưa kịp làm gì thì mặt đất đột nhiên run lên dữ dội.

Sau đó, một tên tiểu bối nhà họ Kim hốt hoảng chạy vào: “Ông ơi, không ổn, ngoài cửa có rất nhiều xe bọc thép …”

“Gì?!”

Nghe vậy, biểu cảm của Kim Tuân lập tức thay đổi rõ rệt.

Lúc này, lời nói của Vương Nhất chậm rãi vang lên.

“Tôi đã nói, qua đêm nay, nhà họ Kim sẽ biến mất!”

Kim Tuân dẫn tất cả người nhà họ Kim chạy nhanh ra cổng đại viện, vừa nhìn kỹ thì sắc mặt ông ta đột nhiên tái nhợt.

Rầm ầm ầm…

Chỉ thấy mặt đất càng lúc càng rung chuyển, qua ánh đèn đêm mờ ảo, mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy phía cuối chân trời, từng đoàn xe bọc thép to lớn không ngừng lao tới.

Những viên đá trên mặt đất chấn động kịch liệt, một khí thế thiết huyết mạnh mẽ từ xa tiến đến gần.

Kim Tuân mở to mắt, từng chiếc xe kềnh càng mang đến công kích thị giác mạnh mẽ, như thể nó rút cạn toàn bộ sức lực của ông ta, khiến cả người ông ta lung lay sắp ngã.

Sắc mặt của Kim Đạo Lăng cũng đại biến, trong thời đại hòa bình này rất hiếm khi thấy loại xe quân dụng như thế này, càng đừng nói là ở thành thị.

“Trời, trời ạ…”

Khi Bạch Vũ và Đồng Kiệt nhìn thấy cảnh này, cũng bị doạ cho mất hồn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Về phần Bạch Hiển, anh ta chỉ biết ngồi bệt xuống đất, thậm chí còn không có sức để đứng lên.