Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 472




CHƯƠNG 472

“Thiếu chủ.”

Mắt Lãnh Nhan xẹt qua tia sáng, cô ta biết quá khứ của thiếu chủ, biết kẻ thù lớn nhất của thiếu chủ là ai, chính là người phụ nữ này!

Vương Nhất phất tay, chặn lại Lãnh Nhan đằng đằng sát khí.

Trên gương mặt bình tĩnh hiện lên nụ cười trêu tức nhưng cũng đầy phức tạp.

“Kim Thúy Như, rốt cuộc cô cũng tới…”

“Thúy Như tới!”

Trong tai Kim Tuân, ba chữ kia tựa như âm thanh của thần tiên, trái tim bị treo lên cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Mấy người trẻ tuổi nhà họ Kim quay sang nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên sự kích động, sau đó như được tiếp thêm sức mạnh, họ quay sang trừng mắt nhìn Vương Nhất đầy dữ tợn.

“Vương Nhất, mày chết chắc rồi!”

Lãnh Nhan cũng hướng về phía cổng lớn, cô ta không thể hiểu nổi, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, tại sao họ lại phấn khởi như được tiêm máu gà vậy?

Điều này càng làm dấy lòng tò mò của Lãnh Nhan, cô muốn nhìn thử xem dáng vẻ của cô gái kỳ lạ này thế nào.

Cộp cộp…

Cộp cộp…

Sau đó, tất cả mọi người bỗng nghe thấy âm thanh nhịp nhàng của giày cao gót đạp lên mặt đất.

Một mỹ nữ mang vẻ đẹp cổ điển với dáng vóc cao gầy được một đám đàn ông vây quanh bước từ xa tới.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác kiểu tây trang nhỏ màu đen, trong là lớp áo sơ mi trắng có cổ mỏng manh, cô ta không mặc váy, mà mặc một chiếc quần tay đứng ống rộng dài bảy phân, để lộ phần cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn.

Trên cổ đeo một chiếc khăn lụa mềm mại, bóng mượt, đây là phụ kiện duy nhất trên người cô ta.

Nhưng lại đưa tới cảm giác điểm mắt cho rồng, một thứ tầm thường lập tức hóa thần kỳ, một món phụ kiên vô cùng đơn giản lại bộc lộ rõ tâm tư tình cảm của phụ nữ.

Theo bước chân chầm chầm của cô ta, yến tiệc vốn ồn ào huyên náo trở nên lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Vương Nhất và Lãnh Nhan, ai ai cũng ngước nhìn cô ta bằng ánh mắt kính sợ.

“Chủ tịch Kim! “

Kim Thành Phong vội vàng bước lên trước, chào hỏi Kim Thúy Như.

Kim Thúy Như khẽ vuốt cằm, mắt vẫn nhìn thẳng, tiếp tục bước về phía trước.

Khi đi ngang qua trước mặt Vương Nhất và Lãnh Nhan, cô gái nhẹ nhàng dừng gót, đứng trước mặt bọn họ.

Không quay đầu qua, đuôi mắt chỉ khẽ nhếch, ánh mắt mang theo sự thích thú dừng lại trên người Vương Nhất.

Lãnh Nhan nhìn cô ta chằm chằm, trong mắt toàn sự thù địch, cô ta lại làm như không có gì, trái lại còn cười tủm tỉm nhìn lại Lãnh Nhan, hệt như đang nhìn một con chó chỉ biết sủa ầm ĩ.

Đúng một giây sau, Kim Thúy Như thu mắt lại, tiếp tục đi về trung tâm yến tiệc.