Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 420




CHƯƠNG 420

Vẻ mặt Vương Nhất lạnh như băng nhìn bọn họ rời đi, Lý Thiên Dương cười khổ một tiếng, nói: “Nhất, thật là để con chịu ủy khuất rồi.”

Gương mặt lạnh tanh của Vương Nhất lập tức biến mất gần như không còn, cười nhạt: “Xem ra, việc trở thành cổ đông của tập đoàn Ẩn Long đã khiến họ quên mất bản thân.”

“Cần s a thải bọn họ sao?”

Vương Nhất lắc đầu: “Sa thải thì không cần, con nghe nói, xí nghiệp Ẩn Long và tập đoàn Đại Châu có từng hợp tác đúng không?”

“Cũng ổn.” Lý Thiên Dương gật đầu.

Tập đoàn Đại Châu trên danh nghĩa là của nhà họ Châu, từ sau khi đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc cầm quyền, đã cùng công ty nhà họ Châu hợp tác qua lại.

Vương Nhất cười lạnh: “Bọn họ là muốn nhà họ Châu kiếm tiền từ Ẩn Long.”

Lý Thiên Dương trầm ngâm một lúc lâu, nếu là hợp tác đứng đắn, thật ra Lý Thiên Dương cũng không tính toán chi li như vậy, có tiền mọi người cùng kiếm, nhưng nếu chỉ vì thế mà khiến xí nghiệp Ẩn Long phải trả giá đắt, vậy thì phải bàn lại.

“Ba sẽ hủy bỏ hợp tác của Ẩn Long và tập đoàn Đại Châu.” Lý Thiên Dương dứt khoát nói.

“Ba, chỉ một mình ba còn không đủ đâu.”

Vương Nhất nhàn nhạt nói: “Ba trở thành chủ tịch của Ẩn Long, chỉ càng cổ vũ khí thế của bọn họ, phải có một người đến phụ tá ba.”

“Nhưng tìm một người như thế ở đâu đây?” Lý Thiên Dương chau mày.

Vương Nhất cười bí ẩn, nói: “Yên tâm, người này sẽ đến ngay thôi.”

“Giám đốc Châu, nghe nói, chủ tịch mới mua lại xí nghiệp Ẩn Long muốn mở một cuộc họp cao tầng sao?”

Bên kia, nhóm người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình đã tới phòng hợp, lập tức tức có lãnh đạo của phòng ban khác đi đến nhỏ giọng nói chuyện với họ.

Châu Mỹ Ngọc gật đầu: “Nghe nói vậy, cũng không biết chủ tịch mới là người thế nào.”

“Trực tiếp mua xí nghiệp Ẩn Long, ra tay cũng rộng rãi như vậy, nhất định là một nhân vật lớn của thương giới!”

Vị trưởng phòng bên cạnh lập tức kích động nói: “Bây giờ đang là thời kỳ lụi tàn đang chờ phục hưng, giám đốc Châu, mọi người là người cũ của Ẩn Long, đối với cơ cấu của Ẩn Long rõ như lòng bàn tay, chủ tịch mới nhất định sẽ trọng dụng bà.”

Được nói như vậy, trên mặt Châu Mỹ Ngọc hiện lên vẻ tươi cười: “Nếu là vậy thì tốt quá rồi.”

Tất cả mọi người đều kìm nén phấn khởi trong lòng, chờ chủ tịch mới bước vào.

Cộp cộp…

Lúc này, ngoài phòng họp truyền tới tiếng bước chân trầm ồn có lực,

“Suỵt, tới rồi, tới rồi…”

Tất cả lãnh đạo cấp cao đều đoan chính ngồi lại, dùng tinh thần vẻ mặt tốt nhất chào đón chủ tịch mới.

Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là một người đàn ông trên ba mươi tuổi.

Tất cả lãnh đạo cấp cao đều đứng dậy, đối với người đàn ông này cung kính.