Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 42




CHƯƠNG 42

Tìm Tăng Quốc Vinh sao?

Chuyện này sao có thể chứ?

“Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm…”

Điền Thịnh toát mồ hôi như mưa, vội vàng sửa lời.

“Lão Điền, cậu là người phụ trách buổi đấu thầu, sự công bằng và khách quan tuyệt đối là điều rất quan trọng, hiểu chứ?” Tăng Quốc Vinh lạnh lùng nhìn Điền Thịnh, lạnh lùng nói.

“Hiểu, đều hiểu, Tăng tổng ngài cứ yên tâm đi!”

Ở trước mặt Tăng Quốc Vinh, Điền Thịnh giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, gật đầu cúi người.

Thấy Tăng Quốc Vinh nói nhiều như vậy cũng không nhắc đến Vương Nhất, ý nghĩ trước đó lại bị mẹ con Lý Mộng Đình loại bỏ.

Người như Tăng tổng chỉ là thích sự công bằng minh bạch mà thôi.

Tăng Quốc Vinh lúc này mới hài lòng gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Ngoài ra, tôi đã bán tòa nhà Quốc tế rồi, tòa cao ốc đã không thuộc về tôi nữa, bây giờ chỉ là cổ đông nhỏ của Lệ Tinh mà thôi.”

“Cái gì?!”

Một hòn đá khuất lên sóng dữ, tin tức này vừa xuất hiện, bất luận là Điền Thịnh hay Tôn Lập, hoặc mẹ con Lý Mộng Đình đều mang vẻ sững sờ.

Tăng Quốc Vinh đã bán tòa nhà Quốc tế rồi sao?

Bán cho ai? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phải biết, giá trị thương nghiệp của tòa nhà Quốc tế là một con số trên trời.

“Tăng, Tăng tổng, ngài đừng nói đùa nữa.” Điền Thịnh căn bản không tin.

“Cậu nhìn tôi giống như đang nói đùa lắm à?”

Tăng Quốc Vinh mặt mày không cảm xúc nói: “Đó là một vị đại nhân mà các người không tưởng tượng được, mua tòa nhà Quốc tế chỉ là một sản nghiệp rất nhỏ trong đó mà thôi, người ấy cũng khá bận, không tiện công khai thông tin.”

Nói xong chuyện nên nói, Tăng Quốc Vinh rời đi, trước khi đi còn vỗ vai của Điền Thịnh, suýt nữa vỗ bẹp Điền Thịnh xuống đất.

“Giám đốc Điền, còn muốn đuổi chúng tôi đi nữa không?”

Lúc này, Vương Nhất đi tới trước mặt Điền Thịnh, cười híp mắt hỏi.

“Hừ, nhà họ Lý, coi như các người may mắn, vừa hay Tăng tổng đi qua, cứu các người.”

Điền Thịnh mặt mày giận dữ, khinh thường nói: “Có điều, dù cho các người cơ hội này thì sao chứ, dựa vào công ty nhỏ Áo Tân của các ngươi, cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.”

Tôn Lập từ trên bục đi xuống, không có tư cách tước đoạt tư cách của nhà họ Lý, khiến sắc mặt của anh ra có chút khó coi.

Nhưng, đúng như những gì giám đốc Điền nói, dù cho bọn họ cơ hội cạnh tranh công bằng, bọn họ cũng không trúng thầu được.

Nghĩ đến đây, Tôn Lập lúc này mới có được một chút an ủi.

Cuộc đấu thầu tiếp tục.

“Doanh nghiệp tiếp theo, nhà họ Lý, công ty Áo Tân.” Sắc mặt của Điền Thịnh không phải quá dễ coi mà tuyên bố.

Vương Nhất đi lên sân khấu, nhưng không có động tác khác.

Thấy vậy, Điền Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Phương án của cậu đâu?”

“Tôi không có phương án, cũng không mang theo USB gì cả.” Vương Nhất nói thật.