CHƯƠNG 406
Quả nhiên, Thường Dĩnh vừa đi vào, một nhân viên bảo vệ to con khoẻ mạnh đã lạnh mặt ngăn anh ta lại: “Đứng lại, làm gì thế hả?”
Thấy chỉ là nhân viên bảo vệ mà cũng dám ngăn mình, Thường Dĩnh chợt nổi đoá: “Ba tôi là hội viên trung cấp của thương hội Hồng Ưng này, anh dám ngăn cản tôi?!”
“Xin lỗi, cho dù anh là người nhà của hội viên thì cũng không được vào.”
Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Đây là thương hội Hồng Ưng, chi nhánh ở khu vực Thiên An, chỉ có thành viên hội viên và khách hàng mới được vào.”
Khách hàng ở đây đương nhiên là những nhân vật lớn từ mọi tầng lớp xã hội, tên quần là áo lượt như Thường Dĩnh đương nhiên không nằm trong số đó.
Ngay lập tức, Thường Dĩnh trở nên sốt ruột: “Ba tôi thật sự là Thường Kỉ, tôi tìm ông ấy có việc gấp!”
Anh ta cũng đã thấy bài báo tường thuật chân tướng sự việc ngày 16 tháng 3. Tầng dưới dược phẩm Thường Kỉ cũng chật kín phóng viên, bao vây không một kẽ hở, anh ta tới đây để hỏi Thường Kỉ xem nên làm thế nào.
“Anh muốn vào cũng được, gọi ông Thường xuống đây đón anh.”
Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn không cho anh ta lên.
Thường Dĩnh không còn cách nào, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Thường Kỉ, nhưng chỉ nhận được lời nhắn tự động “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.”
Đại hội hội viên của thương hội Hồng Ưng yêu cầu tất cả thành viên đều phải tắt điện thoại di động.
Khuôn mặt Thường Dĩnh khó coi, anh ta nhanh chóng nói với nhân viên bảo vệ: “Ba tôi đang họp ở trên, không thể nghe điện thoại, anh mau cho tôi vào đi…”
Nhân viên bảo vệ chế giễu: “Đến điện thoại còn không gọi được mà cũng xưng là con trai của Thường Kỉ, cái cớ này của anh, tôi thấy nhiều rồi!”
“Tôi thật sự là con trai của Thường Kỉ!” Thường Dĩnh phẫn nộ hét lớn.
Vương Nhất và Lãnh Nhan nhìn thấy nhưng chỉ lấc đầu, sau đó đi ngang qua Thường Dĩnh.
“Vương Nhất! Sao tên rác rưởi mày lại ở đây?”
Thường Dĩnh nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt trợn tròn không thể tin được.
Anh ta là con trai của Thường Kỉ còn không được vào, Vương Nhất chỉ là kẻ vô dụng của gia tộc hạng xoàng, tại sao có thể vào được?
“Anh Vương!”
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Vương Nhất thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, còn không quên gọi những nhân viên bảo vệ khác vào.
Ngay lập tức, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản với thực lực mạnh đứng thành hai hàng, kính cẩn chào hỏi.
“Chào anh Vương…”
Âm thanh vang dội, đinh tai nhức óc.
Lúc trước khi Vương Nhất đến toà nhà thương mại lần đầu, ông La tổng phụ trách thương hội đã dẫn nhân vật có máu mặt hàng đầu như Hồ Hoàng Việt – người giàu nhất Thiên An và Tăng Quốc Vinh thành viên của thương hội đích thân tới nghênh đón kia mà!
Tuy không biết anh Vương này có thân phận gì, nhưng chắc chắn lai lịch không nhỏ.