Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 396




CHƯƠNG 396

“Không hay rồi, Chủ tịch Kim, công ty xảy ra chuyện lớn rồi!”

Điện thoại vừa được kết nối, đã truyền đến tiếng kêu hoang mang, sợ hãi của thư ký: “Chu tổng đột nhiên rời đi!”

“Ai? Chu Bá?”

Ánh mắt của Kim Thành Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, nói: “Hoảng cái gì, một phó tổng rời đi mà thôi, có chuyện lớn gì chứ.”

“Nhưng, Chu tổng còn đưa đi một số lượng lớn cốt cán của công ty!”

Thư ký lớn tiếng nói: “Gần như mỗi một bộ phận quan trọng đều đưa đi một nửa tinh anh, bây giờ cả công ty sắp tê liệt rồi!”

“Cái gì?”

Tin tức này khiến sắc mặt Kim Thành Vũ lập tức thay đổi, những hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trán anh ta chảy xuống.

Một phó tổng rời đi, không phải là chuyện gì giới, chỉ cần tìm một người về thay là được, nhưng, rời đi một số lượng lớn cốn cán tinh anh , điều này là một sự đả kích rất lớn với công ty.

Giống như đang khoét trái tim của anh ta, đập xương của anh ta, cho anh ta một đòn chí mạng.

“Chủ tịch Kim, anh mau trở về đi, bây giờ công ty đang rất loạn, ai cũng la hét muốn rời đi.” Giọng nói của thư ký, mang theo sự nghẹn ngào vô cùng nghiêm trọng, sắp khóc rồi.

Ầm!

Kim Thành Vũ cúp điện thoại, vẻ mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước, sau đó một chân đạp ga thật mạnh, đi về phía công ty.

Vừa lái xe, vừa móc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối, truyền đến giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông: “Chủ tịch Kim, có chuyện gì sao?”

“Chu Bá…”

Giọng nói của Kim Thành Vũ vô cùng trầm và thấp, chất chứa sự tức giận, hung dữ nói: “Ông biết ông đang làm gì không? Cho ông một tiếng, tìm lại tất cả những cốt cán của công ty mà ông mang đi cho tôi! Nếu không tôi sẽ khiến ông không thể sống nổi ở cái thành phố Thiên An này!”

“Chủ tịch Kim đang nói đùa sao.”

Chu Bá cười, nói: “Tôi đã làm chuyện này, thì nhất định chuẩn bị sẵn sàng dũng khí chấp nhận tất cả hậu quả.”

“Tin là một chút khó khăn này sẽ không làm khó được Chủ tịch Kim, cứ như vậy đi, tạm biệt.”

“Chu Bá, tôi thật sự không ngờ, từ đầu đến cuối ông đều là một con sói mắt trắng!”

Trong mắt Kim Thành Vũ ngập tràn tơ máu, giọng nói giống như một con sói bị thương, tức giận, điên cuồng: “Lúc ông cả ngày chỉ biết uống rượu sống qua ngày, mất đi ý chí là tôi đã cho ông chức phó tổng của Ẩn Long, tôi đối xử với ông không bạc đúng không? Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?”

Điện thoại cuối cùng vẫn không cúp, Chu Bác rơi vào trầm tư rất lâu.

“Đối với ông không bạc?”