Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 37




CHƯƠNG 37

Vương Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nếu không phải là ba không muốn nhà họ Lý lụi bại như vậy, tôi sẽ không quản các người.”

Đây là lời thật lòng của Vương Nhất, thái độ trước sau của Lý Mộng Đình, đã khiến anh hiểu một đạo lý, lòng người đều sẽ thay đổi, xã hội chính là một thùng nhuộm lớn, người có ngây thơ đơn thuần hơn nữa sau khi bước vào xã hội đều sẽ chịu sự bào mòn.

Nói câu không khách khí, cả nhà họ Lý, cũng chỉ có Lý Thiên Dương mới là người thân duy nhất của Vương Nhất.

Đối đãi với người thân, Vương Nhất sẽ cực kỳ giúp đỡ.

“Hừ, không tự lượng sức mình, tôi ngược lại muốn nhìn xem, cậu dựa vào đâu mà trúng được gói thầu!” Châu Mỹ Ngọc lạnh lùng nhìn Vương Nhất, cặp mặt sắc lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Lý Mộng Đình ở một bên vừa nghe thì sắc mặt lại hơi thay đổi, kéo Châu Mỹ Ngọc sang một bên, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, mẹ, mẹ thật sự định giao buổi đấu thầu lần này cho tên phế vật đó phụ trách sao? Nếu chúng ta đến, còn có một chút khả năng, giao cho anh ta, thật sự không có hy vọng.”

“Nói như vậy không có sai, nhưng mà con gái à, con thật sự cảm thấy nhà họ Lý chúng ta có hy vọng sao?”

Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc vô cùng lãnh khốc: “Nếu đã không có hy vọng, tại sao không nhân cơ hội này, đuổi tên phế vật đó ra khỏi nhà họ Lý mãi mãi?”

Nghe vậy, Lý Mộng Đình cũng bị dọa giật mình: “Mẹ, thì ra mẹ là muốn mượn cơ hội này để đuổi anh ta đi…”

“Không sai.”

Trong đôi mắt của Châu Mỹ Ngọc lập lòe tia sắc lạnh: “Vừa hay, mẹ còn đang rầu rĩ không thể đuổi cậu ta đi, nếu cậu ta xung phong nhận việc, vậy thì đừng trách mẹ.”

“Chỉ cần cậu ta làm hỏng buổi đấu thầu, cho dù Trấn Hoành có bảo vệ cậu ta thế nào đi nữa, cũng không thể nói được gì.”

Lý Mộng Đình cũng gật đầu, xoay người nói với Vương Nhất: “Vậy được thôi, đấu thầu có thể để anh phụ trách, nhưng nếu thất bại thì mãi mãi không thể bước chân một bước vào cửa lớn của nhà họ Lý, cũng không được phép xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.”

“Được.”

Vương Nhất vẫn không có phản ứng gì lớn, lạnh nhạt nói: “Có điều, ba có thể sẽ không cho phép các người làm như vậy.”

“Chuyện này cậu không cần quan tâm.”

Châu Mỹ Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu vẫn là nghĩ làm sao ứng phó với buổi đấu thầu sắp diễn ra đi.”

Nói xong, bà ta kéo Lý Mộng Đình đến vị trí ngồi xuống, Vương Nhất lại đứng ở góc bên cạnh.

Anh rút điện thoại ra, sắc mặt bình tĩnh soạn một tin nhắn, một lát sau, điện thoại đổ chuông.

Vương Nhất để ở bên tai nghe máy, cả quá trình, không có nói một câu.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, thần sắc của Vương Nhất phức tạp, yên tĩnh đợi buổi đấu thầu bắt đầu.

Sau đó lục đục có một vài doanh nghiệp đến, bên ban tổ chức gọi thầu, cũng chính là Điền Thịnh – giám đốc bộ phận tuyên truyền của bên phía tập đoàn Lệ Tinh Quốc Tế.

Anh ta hắng giọng, nhìn tất cả các doanh nghiệp công ty ở bên dưới, khẽ mỉm cười nói: “Các bạn doanh nghiệp, chào buổi chiều, rất cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn có thể tham gia buổi đấu thầu hợp tác của Lệ Tinh Quốc Tế chúng tôi…”