Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 360




CHƯƠNG 360

“Tránh ra.”

Văn Thái hất tay Lý Mộng Đình ra, lạnh lùng phán: “Tôi không muốn nhảy với cô.”

“Anh Văn Thái, anh nói gì vậy?”

Lý Mộng Đình ngây ra như phỗng, không có cách nào chấp nhận những gì đang diễn ra trước mắt.

Dưới ánh nhìn đờ đẫn của Lý Mộng Đình, Văn Thái bước nhanh về phía Phương Huệ, lịch sự vươn tay về phía cô ta, mỉm cười hỏi: “Cô Phương, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã bị dung mạo và khí chất của cô hớp hồn rồi, nếu không chê, cô có thể nhảy một điệu với tôi không?”

Khi thốt ra những lời này anh ta vô cùng tự tin, anh ta xuất thân từ nhà họ Văn ở Giang Chiết, là hào môn thế gia, số phụ nữ muốn nhảy một điệu với anh ta có thể xếp dài từ phía Nam tới phía Bắc thành phố, thế nên cô gái Phương Huệ này nhất định cũng sẽ trở thành vật trong túi bọn họ…

“Rất xin lỗi, tôi chê.”

Thế nhưng lời đáp trả vô cùng bình tĩnh của cô đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của anh ta.

Phương Huệ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt đó không khác gì đang xem một đống rác rưởi, bình tĩnh vô cùng.

Ầm!

Lập tức, Văn Thái ngây ngẩn cả người, nhìn Phương Huệ bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cô ta ưu nhã cất bước, lễ phục dạ hội màu trắng lướt trên mặt đất. Cô ta bình tĩnh đi tới trước mặt Vương Nhất đang ngồi trong một góc, chầm chậm vươn tay, dịu dàng mỉm cười: “Anh Vương, không biết tôi có hân hạnh được cùng anh nhảy một điệu không?”

Có hân hạnh được nhảy cùng anh một điệu không?

Nhìn thấy đôi mắt sáng như sao cùng lúm đồng tiền đẹp như hoa của Phương Huệ, lòng Vương Nhất chợt thấy nôn nao, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi.

“Cô muốn nhảy với tôi?”

Phương Huệ nghiêm túc gật đầu, dưới ánh đèn mờ ảo trong vũ hội, đôi mắt của cô càng thêm sáng ngòi, như cất giấu vô số vì sao lấp lánh.

Vương Nhất lắc đầu, cười nói: “Tôi không biết nhảy.”

“Tôi biết, anh chỉ cần đi theo bước chân của tôi là được.”

Phương Huệ cố chấp nói: “Anh đã từ chối tôi một lần rồi, còn định từ chối thêm lần nữa sao?”

Nghe thế, nụ cười trên mặt Vương Nhất càng thêm sâu sắc.

Anh chầm chậm đứng dậy, miệng thốt ra đúng một chữ.

“Được.”

Phương Huệ hồi thần, nụ cười mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt.

“Nhưng cô phải nhảy theo bước của tôi đó.” Vương Nhất bỗng dặn dò.

Nghe thế, Phương Huệ không khỏi thấy lạ, rõ ràng anh vừa nói mình không biết nhảy, sao giờ lại bảo cô ta nhảy theo bước của anh?

Trong lúc cô ta còn đang ngây người, Vương Nhất đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như ngọc của cô.

Như nắng ấm đầu đông khiến tuyết đầu mùa tan chảy, khiến cơ thể mềm mại của Phương Huệ khẽ run rẩy.

Âm nhạc êm dịu vang lên, Vương Nhất kéo tay Phương Huệ, chậm rãi bước ra chính giữa sân khấu.