Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 302




CHƯƠNG 302

Bà ta kinh ngạc nhìn Châu Chí Kiên, rất nhanh biểu cảm trên mặt trở nên ngây ngốc: “Ba, tại sao đánh con?”

Đám người, Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa cũng nhìn tới mơ hồ, không phải nên đánh Vương Nhất sao, sao lại đánh Châu Mỹ Ngọc?

Chỉ có Vương Nhất hiểu đầu đuôi của sự việc, lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhà họ Châu này, tốc độ còn khá nhanh.

“Đánh mày đấy!”

Châu Chí Kiên mặt mày u ám nhìn Châu Mỹ Ngọc, lớn tiếng mắng: “Nhìn mày đã mang tới rắc rối lớn cỡ nào cho nhà họ Châu đi, đều là vì mày, nhà họ Châu của tao mới rơi tới bước đường này!”

Những lời này làm cho đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đều mờ mịt.

Nửa đêm hôm qua Châu Chí Kiên suy đoán ra đầu đuôi của cả sự việc, bọn họ cũng không ở đó, cho nên cũng không biết nguyên nhân nhà họ Châu gặp nạn.

“Ba, ba rốt cuộc đang nói cái gì?”

Châu Mỹ Ngọc đè nén lửa giận trong lòng mà nói: “Con dẫn Mộng Đình Mỹ Hòa mới vừa về nhà mẹ đẻ, chuyện gì cũng không biết, sao có thể trách lên đầu con chứ?”

“Ông nội, ông như này cũng quá không rõ phải trái rồi?”

Thấy mẹ của mình chịu đối đãi bất công, Lý Mộng Đình cũng đứng ra nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi, mẹ là bên bị ức hiếp, ông không đánh tên phế vật đó thì cũng thôi đi, vậy mà đánh mẹ cháu? Hơn nữa nói không chừng là nhà họ Châu của ông làm ăn không đàng hoàng, dẫn tới kẻ thù thì sao?”

Nếu không biết chân tướng sự việc, Châu Chí Kiên có tức giận nữa cũng sẽ không đánh Châu Mỹ Ngọc, nhưng sau khi biết chân tướng sự việc, Châu Chí Kiên đâu có thể đè nén cỗ lửa giận này?

“Tốt, nếu các người đã không phục, vậy tôi cho các người nhìn cho hiểu!”

Châu Chí Kiên hừ một tiếng, sau đó quay đầu nói với Châu Vỹ Dạ: “Khiêng thằng cháu mất dạy đó lên đây!”

“Vâng.”

Trong mắt Châu Vỹ Dạ tràn ngập sự đau đớn, ngay cả mắt cũng khóc sưng, quay đầy vẫy tay.

Sau đó, bốn năm người đàn ông cường tráng khiêng một cái cáng đi xuống, trên cáng là một thanh niên hơi thở thoi thóp nằm đó, đặc biệt là một cái chân, càng khủng khiếp, bị đánh tới biến dạng nghiêm trọng.

“Anh Quốc Hưng?!”

Nhìn rõ người thanh niên trên cáng, Lý Mộng Đình lập tức co rút đồng tử, không nhịn được mà bịt miệng lại, sửng sốt thốt lên.

“Quốc Hưng, cháu làm sao vậy?”

Châu Mỹ Ngọc cũng bị dọa cho tái nhợt mặt mày, nhanh chóng chạy tới bên cáng, muốn hỏi han thì bị Châu Vỹ Dạ đẩy mạnh ra.

“Cô cút ra cho tôi, tránh xa con trai của tôi ra!”

Ánh mắt Châu Vỹ Dạ nhìn Châu Mỹ Ngọc tràn ngập ý hận: “Các người hại con trai tôi biến thành như này, tôi làm ma cũng không tha cho các người!”

Vẻ mặt của đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hoa vụt qua sự u ám, họ không dám thở mạnh, bọn họ không ngờ, Châu Quốc Hưng hôm qua còn khỏe mạnh, hôm nay đã bị đánh gãy một chân.

Nửa đêm hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?