Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 296




CHƯƠNG 296

Vì vậy, Châu Chí Kiên rơi vào trầm tư, sắc mặt lúc tái xanh, lúc lại u ám.

Lý Mộng Đình kinh ngạc nhìn Châu Chí Kiên, nói: “Ông nội, ông sẽ không nghi ngờ tên phế vật đó chứ?”

Khựng lại một chút, Lý Mộng Đình lại nói: “Không thể là anh ta, anh ta đã biến mất 5 năm, dạo gần đây mới trở về, một kẻ không có tiền không có thể, làm sao có thể quen biết nhân vật lớn một tay che trời như vậy chứ?”

“Vậy cháu nói xem, sẽ là ai?”

Sắc mặt của Châu Chí Kiên âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.

“Cái này…”

Lý Mộng Đình không trả lời được, lập tức cũng biết điều mà im lặng.

Ánh mắt sắc bén của Châu Chí Kiên quét qua tất cả những người của nhà họ Châu ở trong phòng bệnh, trầm giọng nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra nhân vật lớn đứng sau ra tay với chúng ta, rồi đi cầu xin sự tha thứ của người đó, như vậy nhà họ Châu mới có thể vượt qua ải này!”

“Các người nghĩ cho tôi, dạo gần đây có đắc tội với ai không!”

Trong phòng bệnh không có một âm thanh, tất cả mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ người mà nhà họ Châu đã đắc tội.

Nhưng vẫn không có manh mối gì cả.

Cộp cộp cộp—

Vào lúc này, ở hành lang bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, một nhóm người đàn ông mặc đồng phục đi vào.

Bọn họ không nói hai lời thì muốn đưa Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đi.

“Các người là ai, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?”

“Chúng tôi không làm sai chuyện gì cả, tại sao muốn bắt chúng tôi!”

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình kinh hãi hét lên, cật lực giãy dụa, nhưng lại bị người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục giữ chặt.

“Các người có quyền giữ im lặng.”

Một người đàn ông cầm đầu nhìn một vòng tất cả người của nhà họ Châu với ánh mắt sắc lạnh, từ trong túi rút ra một chiếc thẻ, lạnh lùng nói: “Chúng tôi nghi ngờ các người có liên quan tới một vụ án, trong thời gian thi hành án, cần sự phối hợp cao độ của các người.”

Những người khác của nhà họ Châu càng bị dọa tới mức không dám thở mạnh, chỉ mờ mịt gật đầu.

Chỉ là Châu Chí Kiên thở lại nặng nề, hiểu trong này có liên quan rất lớn

Cứ như vậy, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa bị đưa đi.

Trong phòng bệnh là một khoảng lặng, tất cả mọi người vẫn chìm đắm trong sự hoảng sợ vì việc đám người Châu Mỹ Ngọc bị đưa đi, mất hồn mất vía, sợ bị vạ lây.

Châu Chí Kiên dường như hiểu được cái gì đó, hít sâu một hơi, chỉ vào Châu Quốc Hưng nói: “Đánh gãy một chân của nó!”

“Ông nội!”

Cả người của Châu Quốc Hưng run lên, ngã bụp một tiếng dưới đất, vẻ mặt tái nhợt: “Cháu rốt cuộc đã làm sai cái gì, ông vậy mà muốn đánh gãy chân của cháu?”

Châu Vỹ Dạ cũng quỳ ở trước mặt Châu Chí Kiên, khóc nóc: “Ba, bất luận Quốc Hưng làm sai chuyện gì, nó suy cho cùng cũng là cháu ruột của ba, ba nhẫn tâm ra tay nặng như vậy sao?”