Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 291




CHƯƠNG 291

Ầm—

Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Châu Quốc Hưng tái nhợt, ngay cả Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đều chấn động toàn thân, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc.

Vậy chẳng phải tức là, ngay cả bọn họ cũng phải trả nợ hay sao.

Khóe miệng của Cao Vy nở nụ cười lãnh khốc, dẫn người của trụ sở chính rời đi.

Chỉ Cao Vy thôi cũng đủ để đánh cả nhà họ Châu xuống địa ngục, huống chi đây chỉ là một mở đầu.

Ai kêu nhà họ Châu chọc vào nhân vật lớn không thể tưởng tượng được.

Còn nhân vật lớn đó là ai, ngay cả giám đốc Cao Vy của trụ sở chính cũng không có tư cách nhìn thấy…

Nghĩ tới đây, Cao Vy bất giác rùng mình, ánh mắt mang theo sự kinh hãi và kinh nể vô hận.

Nhà họ Châu, vẫn chết lặng.

Nhân viên của công ty vận chuyển ra ra vào vào, chuyển tất cả đồ vật trong biệt thự đi ở trước mặt bọn họ.

Cuối cùng, cổng lớn cũng rầm một cái đóng lại, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa còn cả Châu Quốc Hưng đều bị đuổi ra ngoài.

Gió lạnh căm căm, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình bị lạnh tới mức đỏ ửng mặt mày, không nhịn được mà siết chặt áo.

Có một khoảnh khắc, trong lòng bọn họ đều hận.

Vốn tưởng rằng trở về nhà mẹ đẻ, thuận tiện sử dụng sức mạnh của nhà mẹ đẻ, chèn ép Lý Thiên Dương, khiến ông ta biết sự lợi hại của nhà họ Châu, kết quả lập tức gánh món nợ 15000 tỷ.

“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ánh mắt của Lý Mộng Đình đờ đẫn, ngây ngốc hỏi.

“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai?”

Châu Mỹ Ngọc cũng đứng đơ như khúc gỗ ở đầu đường, vừa nghĩ tới việc mình cũng phải trả món nợ này thì bà ta có loại cảm giác bị đè nặng.

Trong mắt Châu Quốc Hưng lại vụt qua một tia sắc lạnh, gọi cho người tên Dương Kinh.

Chính là Dương Kinh – một trong tứ đại thiên vương dưới trướng Đồng Kiệt.

Nếu Cao Vy đó đã ép người như vậy, vậy thì một là không làm, hai là không dừng…

“Alo, anh Kinh—”

Điện thoại kết nối, Châu Quốc Hưng vừa muốn nói ra mục đích của mình thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết rất kinh hãi.

“Á—”

Rầm—

Trong đó còn pha lẫn âm thanh của đồ vật cỡ lớn rơi xuống

Bỗng chốc, trái tim của Châu Quốc Hưng đập thình thịch, âm thanh trở nên vội vàng: “Anh Kinh, chỗ anh xảy ra chuyện gì sao?”

Xẹt xẹt xẹt—

Tín hiệu ở đầu bên kia hơi yếu, Châu Quốc Hưng chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi đứt quãng.

“Còn dám gọi điện, mẹ kiếp giết thằng đó cho tao!”