Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 266




Chương 266

“Câm miệng!”

Châu Mỹ Ngọc tát vào mặt Lý Mộng Đình, mọi người đều im lặng, chỉ có Châu Mỹ Ngọc điên cuồng rống lên: “Đây là chuyện nhỏ sao? Nhiều tiền như vậy mà ông ta muốn một mình nuốt hết sao? Không thể được! Nếu ông ta không đưa thì tôi sẽ không ở cái nhà này nữa, con theo mẹ về nhà họ Châu.”

Nói xong, bà ta lạnh lùng nhìn Lý Thiên Dương: “Tôi nghĩ ông ta đã quên mất ai là người đã giúp ông ta khi vừa một thân một mình tới Thiên An rồi.”

Lý Mộng Đình chỉ hơi không chú ý liền bị tát, cô ta trợn mặt sững sờ, sau đó cô ta chầm chậm nhìn Lý Thiên Dương, hy vọng rằng ông sẽ xin lỗi Châu Mỹ Ngọc.

Nhưng điều khiến Lý Mộng Đình thất vọng là Lý Thiên Dương vẫn thờ ơ.

Rồi ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu Nhất nói đúng, do tôi quá mềm lòng nên mới dung túng cho mấy người hết lần này tới lần khác.”

“Tôi đã nói rõ ràng, mấy người đều là người thân của tôi. Chỉ cần có lãi thì sẽ được chia theo cổ phần. nhưng đây chỉ là tiền tài trợ, chưa sinh ra lãi mà mấy người đã nôn nóng đòi chia, mấy người đúng là muốn tiền tới điên rồi.

Lúc này, Lý Mộng Đình ngây ra, Châu Mỹ Ngọc cũng run lên vì tức giận, khuôn mặt bà ta đỏ bừng.

“Vương Nhất, lại là Vương Nhất —— Nếu không phải vì thằng nghiệt chủng đó thì tôi cũng không rơi vào bước đường này…” bà ta nghiến răng, trong mắt tràn đầy sát khí.

Ngay khi Lý Xung, Châu Mỹ Hoà và những người khác định khuyên nhủ thì Lý Thiên Dương lập tức xua tay, ông cứng rắn nói: “Không cần nói nữa, tiền này không thể chia, không phải bà ta muốn về nhà mẹ đẻ sao, để bà ta đi!”

“ba—-”

“Đủ rồi!”

Lý Thiên Dương gầm lên rồi nhìn chằm chằm Châu Mỹ Ngọc, sau đó đi thẳng lên lầu.

Châu Mỹ Ngọc sững người một lúc mới phản ứng lại, bà ta chỉ vào lưng Lý Thiên Dương mà hét lên.

“Lý Thiên Dương, ông sẽ hối hận!”

Nói xong, bà ta nắm lấy cổ tay của Lý Mộng Đình và rồi đóng sầm cửa rời đi.

Châu Mỹ Hoà và Châu Mỹ Hoa đều chứng kiến tất cả, ánh mắt họ cũng trở nên lạnh lùng.

“Anh rể, nếu anh đối xử với chị gái em như vậy thì nhà họ Châu sẽ không buông tha cho anh đâu.”

Châu Mỹ Hoà và Châu Mỹ Hoa lạnh lùng nói, sau đó cũng rời khỏi nhà họ Lý.

Lý Thiên Dương là người duy nhất còn lại trong căn nhà trống rỗng này.

Ánh sáng mờ ảo khiến bóng lưng ông dài ra. Ông của lúc này đã không còn quả quyết như khi nãy. Bóng lưng cũng không còn thẳng nữa, nhìn có vẻ—-rất cô đơn.

Ông run run kéo một ngăn kéo ra rồi mở két sắt.

Trong két không có tiền, không có sổ tiết kiệm, chỉ là một tấm ảnh cũ ố vàng.

Trên bức ảnh là một gia đình ba người.

Người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ dịu dàng, cả hai cùng bế một bé gái đang ngậm núm giả.

Lý Thiên Dương nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh cũ này như bảo bối. Đầu ngón tay ông dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ.