Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1583




Chương 1583

Tần Chiến hét lên: “Chỉ có cậu mới có hiềm nghi lớn nhất, cậu chính là tên tội phạm giết người.”

Nói xong, Tần Chiến lại nhìn La Văn: “Ông La, chúng tôi đến từ vương tộc Yên Đô, lần lượt là Tần thị, Vương thị, Lý thị. Chúng tôi sẵn sàng ra tay hỗ trợ giết chết tên này.”

Đám người còn lại cũng lạnh lùng nhìn xem.

Lời nói này đã khơi dậy sát ý của Vương Nhất.

Anh nhìn bọn họ bằng vẻ mặt lạnh lẽo: “Nếu đã như vậy, tôi phải để các người quỳ xuống trước.”

Ngay sau đó, anh nhanh chân đi đến phía bọn người Tần Chiến.

Vương Nhất bước từng bước đi tới, mỗi khi ánh mắt lạnh lùng ấy đảo qua, đám người Tần Chiến đều có cảm giác sợ hãi trong lòng.

Dường như bọn họ chính là một chiếc thuyền nhỏ trên biển rộng bao la, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị con sóng dập làm cho lật nhào.

Nhưng ngay sau đó liền truyền đến tiếng hét giận dữ của La Văn.

“Lại dám đánh người trước mặt tôi, xem như tôi không tồn tại à?”

La Văn đạp một đạp thật mạnh xuống đất.

Nơi nào bị La Văn dậm qua đều xuất hiện một khe hở.

Mà ông ta lại giống như một mũi tên nhanh chóng phóng về phía Vương Nhất.

Nắm đấm xòe ra, chụp vào đầu Vương Nhất.

“Là chiêu thức đã làm nên tên tuổi của ông La Văn, dùng tay móc tim.”

Đám người vây xem đồng loạt kêu lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung rất căng thẳng.

Từng có cường giả đã chết vì một chiêu này của La Văn.

Lúc đó, năm ngón tay của La Văn đã chụp vào đầu người kia.

Da đầu đều bị kéo xuống, cảnh tượng tàn nhẫn đến nỗi không thể tàn nhẫn hơn.

Nhưng mà đối mặt với đòn tấn công này, Vương Nhất lại không thèm ngó ngàng, anh vẫn vững vàng đi về phía Tần Chiến và đám người vương tộc Yên Đô.

Nhìn thấy La Văn sau lưng Vương Nhất, mặc dù trong lòng Tần Chiến hoảng loạn, nhưng càng nhiều hơn lại là hưng phấn.

Vẫn còn không ngừng kêu gào.

“Cho dù cậu có kết hôn với Lý Khinh Hồng thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật cậu chính là một tên vô dung, tôi không tin cậu có thể khiến tôi quỳ xuống.”

Lúc này, La Văn đã đến gần Vương Nhất.

Vương Nhất vẫn như là không nhìn thấy, anh chỉ cười lạnh.

“Phải không?”

Âm thanh lạnh nhạt vừa mới dứt, Vương Nhất nhẹ nhàng đá một đá vào đầu gối Tần Chiến.

Răng rắc.

Tiếng xương vỡ vụn khiến người khác phải rùng mình đột ngột mang lên.

“A…”

Cùng lúc đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Tần Chiến.