Chương 146
Tập đoàn Lôi Quang là công ty cho vay nổi tiếng Thiên An, khác với những ngân hàng cho vay có nhiều thủ tục phiền phức, tập đoàn Lôi Quang cho vay chỉ cần một tấm thẻ căn cước là được.
Chỉ có điều, lãi cũng cao hơn nhiều.
Đồng Kiệt chính là nhờ và khoản vay này làm giàu, dần dần phát triển thành thế lực ngầm đứng đầu Thiên An, lăn lộn đến trình độ này, sớm đã mặc kệ mấy chuyện giết người phóng hỏa kia rrồi, mà là làm ăn chính đáng.
Mặc dù lãi cao hơn nhiều so với ngân hàng, nhưng vẫn vẫn có những người mạo hiểu đến mượn, người trong giới bạch đạo cũng lười quan tâm.
Dạo này, hòa khí sinh tài mới là chủ yếu.
Nhưng mà, Đồng Kiệt gần đây lại vô cùng bực bội, bởi vì tình nhân của ông ta bị đánh nát mặt.
Mặc dù nói phụ nữ như quần áo, nhưng ai cũng muốn mặc quần áo đẹp — có một người, quần áo của bạn bị cắt một miếng rách ra, bạn có tức giận không?
Đổi sang bộ khác không cần tiền sao? Còn rất mất mặt.
Hơn nữa, lại biết rõ hung thủ đánh người phụ nữ của ông ta là một phế vật của gia tộc nhỏ không đáng giá, cái này càng làm Đồng Kiệt tức giận.
Đang lúc ông ta tìm cách trả thù nhà họ Lý thì thư ký đột nhiên vội vàng hấp tấp vọt vào.
“Chủ tịch Đồng, không tốt rồi, người của tổng cục đến.”
Vừa nghe lời này, Đồng Kiệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sợ đến mức cả người mồ hôi lạnh.
Người của tổng cục?!
Ông ta lăn lộn đến mức này, cũng chưa từng gặp người của tổng cục.
Trước kia có chuyện gì, cũng là người của phân cục đến tìm ông ta, cho dù là ồn ào nhất, cũng chỉ đến khu vực.
Đồng Kiệt cưỡng chế mình bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm lại những chuyện mình làm gần đây, có phải sai ở đâu rồi.
Nhưng mà mỗi một chuyện đều rất hợp pháp, sao có thể làm tổng cục chú ý chứ?
“Mời người vào trước đi.” Đồng Kiệt vội vàng chỉnh lại quần áo, cũng điều chỉnh sắc mặt.
Người của tổng cục, có thể đều là người già đời, lúc nói chuyện phải vô cùng chú ý, lỡ như sơ sẩy một cái, bị bắt vào tròng…
Chỉ một lát sau, một người đàn ông tuấn lãng đi giày tây, thắt cà vạt đi đến
Làm Đồng Kiệt kinh ngạc là, cục trưởng Vu này thế mà lại trẻ quá, thoạt nhìn chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Cái tuổi này leo lên vị trí đó, không phải bối cảnh sâu không lường được, thì chính là năng lực xuất chúng.
“Người anh em Vu thật đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ thế, đã vào tổng cục.” Đồng Kiệt lộ ra nụ cười, có chút nịnh nọt nói.
“May mắn mà thôi.”
Vu Hào ngoài cười trong không cười, ngồi xuống trước mặt Đồng Kiệt.
“Người anh em Vu, hút không?”
Triệu cũng không để ý, rút một bao thuốc lá tốt nhất ra, đưa cho Vu Hào.
“Không đâu.”