CHƯƠNG 1413
Ngay lập tức những người đang la hét ầm ĩ không còn lên tiếng nữa, thay vào đó là nhìn Hồ Vĩnh Hiên với ánh mắt kính sợ.
“Tôi và Vĩnh Như vừa mới về nước, chúng tôi nhận được lời mời của thương hội Giang Bình mới gia nhập vào thương hội Giang Bình.”
“Ông đuổi việc chúng tôi chính là không tôn trọng thương hội Giang Bình, tốt nhất là ông nên suy nghĩ cho kỹ càng đi?”
Hồ Vĩnh Hiên đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi.
Chỉ là động tác này cũng đã có thể khiến mọi người cảm thấy được một sự áp lực to lớn.
Vương Nhất cũng nheo mắt lại, Hồ Minh Chính và Hồ Khánh Vinh thật sự không có cửa để so sánh với hai anh em sinh đôi này.
Hồ Hoàng Việt cũng chịu phải áp lực vô cùng to lớn.
Trước tình huống này, cho dù La Chí Viễn có mặt ở đây thì cũng không giải quyết được.
Thấy cảnh này, Hồ Vĩnh Như đang ngẩn đầu lên lại nhấc mắt.
Hồ Hoàng Việt vô thức nhìn về phía Vương Nhất, phát hiện sắc mặt của Vương Nhất vẫn bình tĩnh y như cũ.
Anh ngồi trong góc khuất, không nói chuyện, căn bản không có ai chú ý đến, anh giống như là người tàng hình.
Thương hội Giang Bình chắc chắn là một con quái vật khổng lồ, nhưng người trước mắt lại là một nhân vật t0 lớn nằm ngoài sức tưởng tượng.
Những gì mà ông ta biết có hạn, chỉ biết hội trưởng La của thương hội Hồng Ưng đối với người này cung kính có thừa.
Cũng bởi vì có anh Vương, cho nên ông ta mới có thể trèo lên từng bước một, có được địa vị như hiện tại, còn có thể đoàn tụ với đứa con gái bị thất lạc.
Nên đứng về phe nào, trong lòng ông ta đã có đáp án từ lâu.
Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt trở nên bình tĩnh, không hề hoang mang sợ hãi mà đối mặt với Hồ Vĩnh Hiên: “Cậu và cô Vĩnh Như đều bị sa thải.”
Lời này vừa mới nói ra, đám giám đốc sau lưng Hồ Vĩnh Hiên đều sững sờ.
Sau đó, nụ cười trở nên lạnh lẽo.
Hai thân phận đứng sờ sờ ở đó, thương hội Giang Bình và cậu chủ nhà họ Hồ đây đều không phải là người mà Hồ Hoàng Việt có thể chọc nổi.
Hồ Vĩnh Hiên đã cho ông ta cơ hội, nhưng mà Hồ Hoàng Việt vẫn muốn sa thải anh ta, đúng là không coi anh ta ra gì.
“Ông lặp lại một lần nữa xem.”
Hồ Vĩnh Hiên trợn to mắt, dường như đã có chút tức giận.
“Tôi nói là cậu đã bị sa thải, lỗ tai bị điếc rồi à?”
Lần này, giọng nói của Hồ Hoàng Việt trở lên nặng nề, đối chọi gay gắt với Hồ Vĩnh Hiên.
Trong căn phòng yên tĩnh đến nổi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, yên lặng đến đáng sợ.
Vẻ mặt của mọi người đờ đẩn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hồ Hoàng Việt.
Chẳng có ai ngờ rằng Hồ Hoàng Việt lại dám đối đầu với Hồ Vĩnh Hiên.