CHƯƠNG 1327
“Con hiểu gì chứ?”
Châu Mỹ Ngọc cũng gầm lên một tiếng, hốc mắt đỏ ngầu nhìn Lý Mộng Đình: “Mẹ làm tất cả chuyện này đều là vì con!”
Vương Nhất lắc đầu: “Không nói, vậy thì tiếp tục nhốt bà ta, nhốt tới khi nào bà ta chịu nói thì thôi.”
Nói xong thì bảo Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình ra ngoài, chuẩn bị khóe cửa nhà kho lại.
Ánh mắt của Châu Mỹ Ngọc hoảng sợ: “Không, Vương Nhất, cậu không thể nhốt tôi, cậu đây là giam cầm — sẽ phải ngồi tù!”
Cạch!
Đáp lại bà ta lại là âm thanh cửa sắt đóng lại.
“Ai tới cứu tôi với…”
Châu Mỹ Ngọc đã tuyệt vọng.
Cùng với sự tuyệt vọng là sự thù hận gia tăng đối với Vương Nhất.
“Vương Nhất, nếu lần này tôi không chết, sau này nhất định bắt cậu trả giá!”
Không biết qua bao lâu, Châu Mỹ Ngọc trong lúc mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên bị một luồng ánh sáng hơi yếu làm cho tỉnh giấc.
Nhìn kỹ lại, vậy mà là một miếng thủy tinh dài ở trên đất.
Bà ta lập tức ngẩng đầu, liếc nhìn trong góc.
Chỉ thấy cách đó hai mét có một ô cửa sổ bị vỡ một nửa.
Ngay lập tức vẻ mặt của bà ta chợt vui sướng, nghĩ ra một cách chạy trốn tuyệt vời.
Bụp!
Bà ta dùng hết sức toàn thân, khiến mình ngã ra đất, sau đó dùng sức mài vào mảnh vỡ thủy tinh ở trên đất.
Cả quá trình vô cùng chật vật, nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn kiên trì.
Cuối cùng đã cứa đứt dây thừng.
Bà ta lại tìm được cái thang, cẩn thận từ trong ô cửa sổ bị vỡ nhảy xuống.
Khi nhảy xuống, Châu Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy cuộc đời lại tràn ngập hy vọng.
Bà ta biến mất ở trong bóng đêm…
Mà điều Châu Mỹ Ngọc không phát hiện nhất cử nhất động của bà ta đều nằm trong tầm mắt của Vương Nhất.
Vương Nhất dõi theo bà ta lên một chiếc xe, mỉm cười hờ hững.
Lý Mộng Đình ở đằng sau thì mặt mày tái nhợt.
“Đi theo, tôi ngược lại muốn nhìn xem, sau lưng bà ta còn có ai.”
Vương Nhất cười lạnh, nói với Thiết Diện và Hồng Phật.
Chiếc xe lao nhanh suốt đoạn đường, nửa tiếng sau thì tới biệt thự của nhà họ Châu.
Vừa xuống xe, Châu Mỹ Ngọc đã lao vào nhà họ Châu.
“Ba, mau mở cửa, là con!”