Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1246




CHƯƠNG 1246

Do dự hồi lâu, cô ta vẫn cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

Còn chưa lên tiếng thì phía bên kia đã truyền tới giọng nói máy móc của một người đàn ông.

“Tình hình của Lý Thiên Dương sao rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Lý Mộng Đình lập tức bị dọa tái mặt, vội vàng cúp máy.

Giống như trên tay cầm củ khoai nóng bỏng, ném điện thoại của Châu Mỹ Ngọc đi, ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy.

Cả người cô ta rất run, hơn nữa giống như gặp ma, cách xa chiếc điện thoại đó.

Không vì điều gì khác, bởi vì giọng nói đó, cô ta cũng rất quen thuộc.

Không lâu trước đây, cô ta cũng nhận được cuộc điện thoại của người đàn ông đổi giọng như này, người đó nói có thể khiến Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ly hôn, sau đó Lý Mộng Đình có thể thế chỗ…

Cô ta đã dựa theo giao ước, làm một chuyện không thể chấp nhận.

Sao điện thoại của mẹ cũng có cuộc gọi của người đàn ông này?

“Lẽ nào…”

Đột nhiên trong đầu Lý Mộng Đình vụt qua một tia điện, một sự thật cô ta có thế nào cũng không dám tin hiện ra trong đầu.

“Vậy ư?”

Lúc này, tay chân của Lý Mộng Đình lạnh toát, cả người giống như mảng bèo trong gió, không có cảm giác an toàn.

Cô ta thấp thoáng có loại ảo giác, nhà bọn họ đã bị cuốn vào một cơn sóng gió đáng sợ.

Lúc này, Châu Mỹ Ngọc rất nhanh đã quay lại, chỉ có điều sắc mặt không tốt lắm.

Rõ ràng bà ta cũng phát hiện chuyện điện thoại rơi mất, bà ta quay lại lấy điện thoại.

Tuy nhiên, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Lý Mộng Đình mất hết hồn vía ngồi trên đất, cơ thể còn hơi run rẩy.

“Con sao thế?”

Châu Mỹ Ngọc nghi hoặc nói.

“Không, không có gì!”

Lý Mộng Đình vội vàng bò dậy, ngồi lại về bên cạnh Lý Thiên Dương.

Chỉ có điều hai mắt vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn.

Châu Mỹ Ngọc thấy điện thoại của bà ta để ở sô pha, chuẩn bị cầm đi.

Nhưng tay đột nhiên khựng lại, từ từ xoay người lại, nhìn Lý Mộng Đình rồi nheo mắt lại.

“Mộng Đình, con vừa rồi xem điện thoại của mẹ đúng không?”

Cơ thể của Lý Mộng Đình chợt run lên, vội lắc đầu.

“Con không có!”

“Ổ.”

Châu Mỹ Ngọc để điện thoại vào túi, không lên tiếng nữa.