Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1230




CHƯƠNG 1230

Giọng nói của anh đanh thép, vẻ mặt kiên nghị, đủ thấy được sự quyết tâm của anh.

“Vậy tôi thay Nhã My, cảm ơn thiếu chủ!”

Y si nói xong thì muốn hành lễ thì lại bị Vương Nhất kéo lại: “Tôi tìm anh tới là để chữa trị cho ba tôi, muốn cảm ơn thì cũng là tôi cảm ơn anh.”

“Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta mau đi vào.”

Bên phía bệnh viện cũng nhận được tí thông tin, viện trưởng dẫn một chủ nhiệm cấp cao đi tới đón tiếp.

Giống với Thương si nổi tiếng khắp thương giới, Nhạc si nổi tiếng khắp giới giải trí, Y si cũng nổi tiếng khắp trong lĩnh vực y học.

Không chỉ tinh thông chữa trị tây y, còn được gọi là ‘y vương thiếu niên’.

Một nhân vật tầm cỡ như này đặt chân tới bệnh viện bình thường như này, sao có thể không khiến viện trưởng kích động được.

“Hoan nghênh ngài Y si đã tới bệnh viện của chúng tôi!”

Y si gật đầu, sau khi chào hỏi khách sáo với người của bệnh viện thì anh ta cầm được báo cáo bệnh án của Lý Thiên Dương.

Xem một lát thì anh ta mỉm cười nói với Vương Nhất: “Tình hình của bệnh nhân không tính là phức tạp, tuy hôn mê nhưng có ý thức tự chủ, đối với mọi thứ ở bên ngoài, ông ấy đều biết.’

Nghe vậy thì Vương Nhất cũng vui mừng: “Nếu đã như vậy, vậy thì đi khám cho bệnh nhân đi.”

“Được!”

Một nhóm người lại đi vào trong phòng bệnh của Lý Thiên Dương và Lý Khinh Hồng.

Điều khiến người khác ngạc nhiên là trừ Lý Mộng Đình và Vương Tử Lam ra, Châu Mỹ Ngọc vậy mà cũng ở đây.

Chỉ một ánh mắt thì Y si đã nhìn thấy Lý Khinh Hồng ngồi ở trên giường bệnh chơi với Vương Tử Lam, lập tức sắc mặt chợt thay đổi.

Lý Khinh Hồng cũng phát hiện Y si, cũng ngây ra.

Từ phản ứng của hai người thì thấy bọn họ nhìn trông trước đây có quen biết.

“Thiếu chủ, vị này là vợ của anh sao?”

Trên mặt Y si mang theo sự ngỡ ngàng, hỏi Vương Nhất.

Vương Nhất gật đầu, sau đó đè thấp giọng: “Ở bên ngoài đừng gọi là thiếu chủ.”

Sau đó lại giải thiệu cho Lý Khinh Hồng: “Khinh Hồng, đây là Y si mà anh đã nói với em, người có khả năng lớn có thể khiến ba tỉnh lại, người khác gọi là ‘y vương thiếu niên’.”

Sau khi Vương Nhất nói xong, Châu Mỹ Ngọc lại toàn thân run rẩy, vẻ mặt kinh sợ.

“Chào anh.’

Lý Khinh Hồng lập tức đưa một tay ra.

“Chào cô.”

Y si thoải mái bắt tay với Lý Khinh Hồng, mỉm cười: “Từ lâu đã nghe nói vợ của anh Vương dung mạo vô song, hôm nay gặp được, quả nhiên không tầm thường.’

Sau đó nhìn Vương Nhất, cười to một tiếng: “Thành phố Ẩn Thiên, phượng hoàng tung bay, uyên ương kết hợp, chung cổ cất tiếng.”