CHƯƠNG 1209
Đồng Yên Nhiên nhìn mà sững người, chuyện nào xảy ra ra trong buổi tối ngày hôm nay cũng nằm ngoài dự đoán của cô ta hết.
Cô ta không ngờ là Đồng Thiên Tường sẽ phản bội, cô ta cũng không ngờ được là Đồng Tri Thu lại mời cao thủ nội môn của Hiệp hội Võ thuật đến, cô ta càng không ngờ được rằng thực lực của Vương Nhất lại mạnh đến thế.
Nhìn Vương Nhất đang đi về phía mình, Đồng Tri Thu thả lỏng quả đấm, cuối cùng cũng không phản kháng nữa.
Anh ta nhìn Đồng Yên Nhiên rồi tự giễu: “Tôi cứ tưởng mình đã nắm hết mọi chuyện tối nay trong tay, ai ngờ, từ phút giây bắt đầu thì tôi đã là một kẻ thất bại triệt để rồi.”
“Anh sai rồi.”
Vương Nhất nói với sắc mặt không cảm xúc: “Nếu anh không sắp đặt trận hỗn loạn này thì những chuyện này sẽ không xảy ra.”
Đồng Tri Thu sửng sốt, sau đó cười khổ: “Nói nhiều cũng chẳng ích gì. Thắng làm vua, thua làm giặc thôi. Em gái à, anh thua rồi đó, sống chết của anh do em quyết định.”
Nói xong anh ta đưa cho Đồng Yên Nhiên một khẩu súng.
Nghe thế, Vương Nhất dừng bước và nghiêng người nhường chỗ.
Có vẻ Đồng Yên Nhiên vừa sốt ruột vừa lo lắng, thậm chí còn run rẩy hút điếu thuốc.
Đúng là cô ta hận Đồng Tri Thu thật, nhưng cô ta không giết người được.
Thấy thế, Lãnh Nhan đột nhiên nhìn Vương Nhất: “Thiếu chủ, sao không để tôi giết anh ta thay cô ấy?”
“Vì cô không có tư cách đó, mà tôi cũng thế.”
Vương Nhất chăm chú nhìn cô ta: “Đây là chuyện của nhà họ Đồng họ, chúng ta không có quyền can thiệp.”
Lãnh Nhan lắc đầu: “Thế thì tàn nhẫn với cô ấy quá.”
Tuy cô ta là cô chủ nhà họ Đồng, nhưng cô ta chưa từng làm việc xấu và cũng chưa từng giết người.
“Cô ta có thể trở thành cô thứ hai.”
Vương Nhất đột nhiên quay đầu nhìn cô ta và nói.
Lãnh Nhan sửng sốt, sau đó lắc đầu cười: “Cô ấy không thành tôi được, vì cô ấy không gặp được ngài như tôi.”
Vương Nhất cười, sau đó tiếp tục để ý tình hình.
Anh tôn trọng quyết định của Đồng Yên Nhiên. Nếu cô ta không đủ can đảm nổ súng thì anh sẽ thả Đồng Tri Thu đi.
Chẳng mấy chốc đã hút xong một điếu thuốc, sắc mặt Đồng Yên Nhiên cứ thay đổi, rồi cô ta đột nhiên cắn răng nói: “Anh đi đi!”
Sắc mặt Đồng Tri Thu cũng thay đổi: “Em nghiêm túc chứ?”
“Đi đi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Đồng Yên Nhiên hét.
Đồng Tri Thu im lặng, chăm chú nhìn cô ta: “Mong em không hối hận.”
Nói xong thì sải bước rời khỏi nhà họ Đồng.
Lãnh Nhan thở phào nhẹ nhõm: “May quá, cô ấy không nổ súng.”